Ngày kế sau giờ ngọ,Lâm Mị chính oa ở bên cửa sổ, cả người đô lười biếng phơi ấm áp tháidương, Châu Nhi từ bên ngoài bước nhanh đến: “Tiểu thư, Chu công tửtới.”
Lâm Mị lười lười lên tiếng: “Liền nói ta ngủ.”
Nàng mới lười đi gian phòng bên ngoài gặp người đâu, không muốn động.
Châu Nhi đáp một tiếng, bước nhanh ra, một lát sau lại vẻ mặt phiền muộn trở về: “Tiểu thư, Chu công tử cố nài thấy ngài không thể.”
Lâm Mị hơi nhíu mày, hỏi: “Hắn nói chuyện gì sao?”
”Nói là có việc nhất định phải tự mình cùng tiểu thư ngài nói.” Châu Nhicũng là rất bất mãn, tiểu thư nhà nàng trước đây thân thể sẽ không códưỡng thật tốt, tới ngày đông đương nhiên là sợ lạnh.
Chu Bảo Trạch này cũng thật là, làm gì cố nài thấy tiểu thư a?
”Được, ngươi để hắn chờ xem.” Lâm Mị ngáp một cái, ăn uống no đủ phơi nắng, đương nhiên là muốn trước ngủ một giấc.
Huống chi, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn dùng chính mình điều phối độc hoàn để “Điều trị” thân thể, ngũ tạng lục phủ đã bị thuốc độc xâm hại,khiến thân thể nàng luôn luôn mệt mỏi.edit: voi còi
Cải tạo thân thể cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, quá trình suy yếu này là phải có.
Châu Nhi đương nhiên là lĩnh mệnh đi qua, nói với Chu Bảo Trạch: “Chu côngtử, tiểu thư nhà ta mệt mỏi, đang ngủ trưa, Chu công tử nếu như...”
”Ta không sao, ta ở chỗ này chờ nàng là được.” Chu Bảo Trạch trực tiếp cắt ngang lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170302/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.