Chương trước
Chương sau
Chính thức tiến vào dải đá ngầm là trưa ngày hôm sau, đá ngầm ở đây dày đặc, nhìn từ xa có thể thấy mũi nhọn màu đen lộ ra trên mặt nước, thỉnh thoảng có hải âu đậu trên đó nghỉ ngơi.
Chỉ có một phần nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, phần lớn đá ngầm ẩn dưới đáy, chờ tàu thuyền đi qua xâm nhập vào dải đá ngầm, chúng dùng phần đỉnh không sắc nhọn của mình để phá vỡ đáy tàu. Khi đáy tàu ngập nước, trong thời gian ngắn con tàu sẽ chìm.
Trong đại dương mênh mông này bát ngát đều là nước biển, một khi con tàu chìm xuống thì thuyền viên không có khả năng sống sót.
Vì vậy, dải đá ngầm là tồn tại rất nguy hiểm đối với tàu bè qua lại, chỉ đứng sau lốc xoáy, xét về số lượng tàu bị chìm trong dải đá ngầm và lốc xoáy thì số tàu chìm ở dải đá ngầm nhiều hơn.
Trước khi tiến vào dải đá ngầm, Phong Lan rất thấp thỏm, trong dải đá ngầm này có một tuyến đường có thể chứa được tàu lớn qua lại an toàn, những thủy thủ lão luyện đi qua tuyến đường này rất thông thạo, nhưng người mới như cậu ta sẽ táng thân đáy biển nếu không cẩn thận.
Phong Lan rất sợ, trong nhà còn chị, em gái và em trai, chờ cậu ta về nuôi, nếu có thể sống sót trở về, ai muốn chết?
Cậu ta đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều trước khi đặt chân lên con đường này, dù sao khi con tàu bắt đầu đi vào thì không có cách nào quay đầu lại được, cậu ta phải đi một mạch vào bóng tối, hoặc chết đuối ở đó hoặc đi ra ngoài một cách an toàn.
So với Phong Lan, Thiệu Tình cùng những người khác bình tĩnh hơn, thứ nhất, bọn họ dù có căng thẳng cũng không biết lái thuyền nên không có cách nào giúp Phong Lan, thứ hai, bọn họ không biết sự đáng sợ của dải đá ngầm.
Biển vừa bao dung lại vừa đáng sợ, khi mới vào dải đá ngầm thì suôn sẻ, Phong Lan cẩn thận dựa theo bản đồ đi dọc theo tuyến đường an toàn vì sợ mình bước nhầm.
Thiệu Tình nằm trên lan can boong tàu nhìn ra ngoài, hai bên có thể nhìn thấy một mảnh đá ngầm nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tấm ván gỗ treo trên đá ngầm, hoặc những thứ như vải rách, may mắn có thể nhìn thấy xương của sinh vật gì đó không biết tên.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, xương đã trắng bệch như vậy rồi, cứ như thể chỉ với chạm tay một cái sẽ trực tiếp biến thành bột.
Đây có lẽ đều là những con tàu bị chìm ở vùng biển này trước đây, sau nhiều năm bị phong hóa, chúng mới trở thành như hiện nay.
Thiệu Tình cẩn thận quan sát một lúc, Yến Kì Nguyệt ôm nửa quả dưa hấu đưa tới cho cô, cô cầm dưa hấu, cầm thìa, bắt đầu ăn dưa hấu.
Ăn được một nửa dưa hấu, thuyền dưới chân cô đột nhiên rung chuyển, lắc rất dữ dội, cô sửng sốt, phản ứng đầu tiên là không biết có phải họ va vào đá ngầm hay không.
Ngay sau đó, Thiệu Tình nhìn thấy thứ gì đó, từ dưới đáy thuyền leo lên, vượt qua lan can bảo vệ, sau đó leo lên boong tàu.
Xúc tu đang vặn vẹo kia trông rất quen, rõ ràng xúc tu bạch tuộc bọn họ mới ăn mấy ngày trước, mùi vị thơm ngon đậm đà vẫn còn đọng trong miệng, Thiệu Tình nuốt miếng dưa hấu, trưa hôm nay có thể có món ngon ăn rồi.
Không nói hai lời, cô nhét nửa quả dưa hấu vào tay Yến Kì Nguyệt, rồi nhảy lên lan can, vươn đầu nhìn xuống, một xúc tu bạch tuộc đâm thẳng vào mặt cô.
“Thật dày ... Thêm chút mù tạt sẽ ngon hơn.” Thiệu Tình cắn móng tay nghĩ nghĩ, sau đó nắm lấy xúc tu bạch tuộc đang bay tới, tay còn lại lấy dao ra, cắt một đoạn.
Có lẽ thứ dưới nước cảm thấy đau đớn, vô số xúc tu liên tục khuấy động mặt nước, khiến cả con thuyền lắc lư.
Phong Lan chạy ra khỏi phòng điều khiển vội vàng nói : “Chị Tình, nếu cứ tiếp tục như thế này thì thuyền sẽ đâm vào đá ngầm ở hai bên!”
Thế thì xong.
Thiệu Tình gật đầu, bật người nhảy thẳng xuống, gã to lớn ở trong nước chui lên, cái đầu bóng lưỡng, đôi mắt to hơn nắm tay rất nhiều.
Xấu xí quá ... Thiệu Tình xoa mũi, mang theo quân đao bổ xuống đầu tên to con kia. Mục tiêu của cô bây giờ là trực tiếp gϊếŧ chết nó rồi biến nó thành đồ ăn trưa, một con bạch tuộc lớn như vậy, có thể ăn mấy ngày liền.
Con lần trước bắt nhỏ quá, ăn không đã.
Thiệu Tình vui vẻ ra tay, trực tiếp cắm đao vào đầu con bạch tuộc, da của con bạch tuộc này quá dày, khi cắm đao vào, ước chừng không thể đâm thủng lớp mỡ dưới da của nó.
Nhưng rõ ràng nó cảm thấy đau đớn, nên không ngừng giãy dụa, xúc tu đập mạnh làm mặt nước cuộn sóng.
Thiệu Tình và thuyền của cô lắc lư trông như sắp va vào đá, may mắn thay, Phong Lan rất đáng tin cậy, cậu điều khiển thuyền không va vào đá ngầm.
Nhưng nếu để cho tên to lớn này gây sóng gió, đụng phải đá là điều không thể tránh khỏi, Thiệu Tình nhíu mày, gϊếŧ một con bạch tuộc là việc quá dễ dàng, không ngờ da dày cũng có lợi, con bạch tuộc này quá lớn, không làm nội tạng của nó tổn thương, thì cho dù đòn tấn công của Thiệu Tình có làm nó bị thương, cũng không có cách nào gϊếŧ được nó.
Nháy mắt tâm trạng Thiệu Tình trở lên không tốt, cô thả dây leo ra, vây toàn bộ gã to lớn vào trung tâm, rồi cứ thế siết chặt cho đến khi nó không thể cử động được nữa, Thiệu Tình mới cầm đao từ trên nhìn xuống, nhưng chiều dài của quân đao ngang ngửa một con dao găm, dù có đi vào hết cả phần tay cầm cũng không thể gϊếŧ được tên to lớn này.
Cô phải từ bỏ việc sử dụng đao, sau đó tìm vết thương mà cô dùng quân đao xé ra trước đó, đặt mười ngón tay của mình vào .
Những chiếc móng sắc nhọn đâm vào đầu gã to lớn cho đến khi cả cánh tay đi hết vào, chỉ cần Thiệu Tình động ngón tay là có thể cảm nhận được da thịt mềm mại.
Người ta nói rằng một con bạch tuộc trên mỗi xúc tu của nó có một bộ não, nhưng nó chỉ có ba trái tim, Thiệu Tình vừa đào vừa đếm, quả nhiên có ba quả.
Gã to xác tội nghiệp liên tục phun mực, máu xanh từ trong người nó trào ra, khi hòa vào nước biển thì không thể phân biệt được.
Sau khi xác nhận rằng anh chàng to lớn này đã chết máy, Thiệu Tình buộc vài xúc tu của nó bằng dây leo và kéo lên boong.
Con bạch tuộc khổng lồ gần như núi thịt, mềm nhũn nằm trên boong tàu, Thiệu Tình nắm lấy chân bạch tuộc bóp, giác mút phía trên làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu, rất dính tay.
“Buổi trưa lại có thể ăn bạch tuộc.” Thiệu Tình sờ mũi, rất nghiêm túc nói: “Tôi đặc biệt muốn ăn bạch tuộc trộn mù tạt!”
Yến Kì Nguyệt cầm nửa quả dưa hấu, đá vào con bạch tuộc, nói: “Lớn như vậy, chúng ta mất bao lâu mới ăn xong, có phải sẽ ăn phát ngán không? ”
“Ăn không hết thì nói sau.” Thiệu Tình phất phất tay, cô đang nghĩ cách ăn nó, con bạch tuộc lớn này sinh hoạt gần hải vực, vừa vặn đi ra săn mồi, gặp phải bọn cô.
Thiệu Tình nghĩ như vậy, nhưng sau đó mới phát hiện không đơn giản như vậy, bởi vì bọn họ nướng rất nhiều bạch tuộc, Thiệu Tình muốn ăn bạch tuộc xào mù tạt, cầm đĩa dựa vào lan can, vừa ăn vừa ngắm cảnh biển.
Sau đó cô phát hiện ra nhiều sinh vật biển lớn bỏ chạy khỏi vùng biển này.
Có những đàn sứa, cá mập, cá voi, nhiều loài cá khác nhau, nhiều loài cá to, vừa và nhỏ mà Thiệu Tình không nhận ra, tất cả đều chạy về một hướng.
Thoạt nhìn quả thực giống chạy trối chết giống nhau.
Thiệu Tình cảm thấy có điều gì đó không ổn nên xuống phòng điều khiển hỏi Phong Lan, nhưng cậu cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể đoán rằng trong khu vực này có thể có nguy hiểm gì đó đang đuổi theo những con cá tội nghiệp này.
Tất nhiên, có một dự đoán khủng khiếp khác, chẳng hạn như các thảm họa thiên nhiên như sóng thần, núi lửa dưới đáy biển phun trào, v.v.
Nếu không, thực sự không có cách nào để giải thích tại sao những con cá lớn và nhỏ, các sinh vật biển, lại chạy trốn về cùng một hướng.
Không thể là tất cả đều chuyển nhà......
Tuy nhiên, cho đến chiều, trời tối vẫn không phát hiện có gì bất thường.
Ban đêm lái thuyền trong dải đá ngầm không thích hợp, đặc biệt là người mới lái thuyền, Phong Lan chỉ có thể tìm một nơi an toàn hơn, tạm thời đậu thuyền ở đây, sau đó thả neo, đợi đến sáng mai lại xuất phát.
Họ đã quen với cuộc sống ban ngày chạy và đêm nghỉ nên không có gì khó chịu, trong bữa tối họ còn uống một chút rượu.
Sau đó họ quay về phòng.
Yến Kì Nguyệt đã lâu không tắm, vết thương vẫn chưa lành hẳn, hơn nữa họ ở trên biển, thiếu nguồn nước ngọt, sau nhiều ngày ra khơi, anh mới lau người hai lần.
Đêm nay thực sự không thể chịu đựng được, vì vậy anh làm nũng như một đứa trẻ và yêu cầu Thiệu Tình lau lưng cho anh, Thiệu Tình không còn cách nào khác là ấn anh xuống một chiếc ghế tre và đặt một chậu nước bên cạnh anh, nhúng khăn tắm lau cho anh.
Yến Kì Nguyệt lúc ấy bị thương rất nặng, bởi vì không nghỉ ngơi tốt mấy ngày đêm để nghiên cứu vết thương của Nhị Ngốc, tinh thần và thể chất vô cùng kiệt quệ, cho nên khi có người tới cướp người, sức phản kháng của anh cũng không mạnh còn bị thương nặng.
Sau lưng bị một nhát dao, vết chém ở chỗ nối vai và lưng.
Cũng may vết dao này không sâu lắm, chỉ có thể coi là vết thương ngoài da, không có vết thương ở xương, hơn nữa Yến Kì Nguyệt có thể chất đặc biệt, hồi phục tương đối nhanh, hiện tại đã liền sẹo.
Thiệu Tình nhẹ nhàng lau lưng cho anh, rất nhẹ nhàng, đặc biệt là gần vết thương, cô không dám dùng khăn, thấm nước ẩm ngón tay, lau từng chút một.
Yến Kì Nguyệt nghiêng đầu, chống cánh tay, cười khẽ một tiếng: "Đôi khi tôi chỉ nghĩ, dù bao nhiêu năm nữa, chúng ta đều đã già rồi, em cũng không chấp nhận tôi, cũng không sao. Cuộc sống như bây giờ rất tốt. ”
Thiệu Tình đột nhiên nhận ra dường như cô chưa nói cho Yến Kì Nguyệt biết những gì cô nghĩ.
Vì lý do này, Thiệu Tình chống cằm, cẩn thận cân nhắc, muốn trêu đùa với Yến Kì Nguyệt, nên cố ý nói: “ Vạn nhất sau này em thích một người đàn ông, rồi em kết hôn, không thể nào để anh ngủ giữa hai chúng em? "
Yến Kì Nguyệt rêи ɾỉ một tiếng, sau đó nói:" Tôi cùng em ngủ. Sau đó tôi sẽ ngủ dưới giường, trần nhà, mỗi đêm đều nhìn chằm chằm hai người. "
Thiệu Tình nằm ở trên trên lưng Yến Kì Nguyệt cười, hơi thở ấm áp phun vào lưng Yến Kì Nguyệt, khiến anh cảm thấy tê dại và ngứa ngáy tận trong tim.
Thiệu Tình sờ lên tấm lưng ngọc mịn màng của anh, chỉ cảm thấy làn da dưới đầu ngón tay thật ấm áp, bàn tay sờ sờ rất tốt, cô sờ một lần lại muốn sờ lần thứ hai.
Yến Kì Nguyệt hô hấp trở nên nặng nề hơn, nhắm mắt lại cắn đầu ngón tay, chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, sau đó không nhịn được nói: "Những gì tôi nói đều là sự thật."
"Em muốn nghe anh nói một lần nữa." Thiệu Tình nhịn xuống cảm giác muốn cắn vào tấm lưng trắng nõn của anh, nói nhỏ:" Em muốn nghe lời âu yếm, thâm tình hơn. "
Yến Kì Nguyệt bị Thiệu Tình chọc chọc, khiến ngón chân co vào nhau, anh cắn đầu ngón tay một cái, ép mình tỉnh táo lại một chút, nghiêm túc nói: "Tôi thích em, muốn kết hôn với em, muốn đối tốt với em, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em, muốn em hạnh phúc, làm nữ vương cao cao tại thượng, muốn nhìn thấy em luôn vô tư vui vẻ, bản thân vui vẻ nhất, dù bây giờ em không thích tôi cũng không quan trọng, cứ mạnh dạn tiến về phía trước, có tôi ở phía sau khi em quay đầu lại, chờ xem đủ mọi phong cảnh rồi, cúi đầu xuống nhìn thấy tôi ở dưới chân.
Thiệu Tình tiếp tục nói: "Còn gì nữa?"
Yến Kì Nguyệt sững sờ một lúc, sau đó nói: "Điều hạnh phúc nhất mà tôi có thể nghĩ đến là cùng em già đi. Em và tôi đều mắt mờ. Dù không thể nhìn thấy rõ diện mạo đối phương, cũng có thể chính xác nắm lấy tay người kia.
Thiệu Tình rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu cắn bả vai đang nhô lên của Yến Kì Nguyệt, không lưu tình trào phúng nói:" Anh nói lời âu yếm nói rất đúng kịch bản ."
"Nhưng em cho phép anh kết hôn với em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.