Yến Kì Nguyệt lúc đó rất bối rối, hình như anh ấy nghe thấy Thiệu Tình nói rằng sẽ gả cho anh? Không đúng ... Cô ấy bằng lòng để anh gả cho cô ấy!
Tai của anh không bị ảo giác phải không? Những gì anh vừa nghe là sự thật, phải không? Yến Kì Nguyệt khẽ véo vào đùi, cảm thấy động tác của mình rất bí mật, nhưng tất cả đều rơi vào mắt Thiệu Tình.
Thiệu Tình dựa vào lưng anh cười, tiếng cười làm cho lồng ngực của anh chấn động, sau đó truyền sang Yến Kì Nguyệt, cảm giác tê dại kỳ lạ một lần nữa chiếm lĩnh toàn thân Yến Kì Nguyệt.
Yến Kì Nguyệt hít một hơi thật nhẹ, không nhịn được xoay người ôm Thiệu Tình: "Những gì em nói là sự thật? Không phải em lừa anh?"
Thiệu Tình che mắt anh lại, cúi người hôn lên môi: "Lúc ấy Nhị Ngốc mất tích, anh bị thương nặng. Em mới biết rằng mất đi một trong hai người là điều em không thể chịu đựng được. Đừng trách em tham lam. Tất nhiên nếu anh không muốn thì coi như em chưa nói gì. ”
Yến Kì Nguyệt chưa kịp nói chuyện, Nhị Ngốc vẫn nằm ở một bên đã lao đến, ép buộc tách hai người ra, cúi xuống hôn Thiệu Tình một cái.
Trong mắt cậu tràn đầy phẫn nộ, a Tình là của ta!
Thiệu Tình ôm lấy Nhị Ngốc, ôm lấy Yến Kì Nguyệt, khẽ nói: "Em từng nghĩ, hành động này quá kinh thế hãi tục, một người làm sao có thể yêu hai người? Nhưng sau đó ngẫm lại thật kỹ, em đem tâm mình tách ra thành mấy cánh hoa, chia cho các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081191/quyen-2-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.