Đây đã là ngày thứ ba Thiệu Tình và những người khác lênh đênh trên biển, vốn dĩ Thiệu Tình định tự mình làm một chiếc thuyền nhỏ rồi từ từ trôi đến đảo quốc, không ngờ bọn họ tới bãi biển xem xét. Có rất nhiều thuyền đánh cá, thuyền ngắm cảnh, thuyền máy v.v.
Có thuyền cũng vô dụng, cần phải có người lái. Thiệu Tình vốn muốn tìm một căn cứ ở gần đó. Ở căn cứ gần biển như vậy, trước đây hẳn có ngư dân lái thuyền.
Về việc liệu họ có chịu lái và vượt biển đến đảo quốc hay không, Thiệu Tình cho rằng mặc dù tinh hạch không phải là toàn năng, nhưng chúng vẫn rất hữu ích trong một số tình huống.
Nhưng không biết có phải Thiệu Tình đã quá may mắn, khi tìm thuyền, họ tìm thấy một người có vẻ trẻ, tuổi sắp hai mươi. Da màu lúa mạch và sắp giống với cổ đồng.
Sau đó hắn bị một con bạch tuộc quấn lấy, lôi xuống biển.
Biển phải là nơi nguy hiểm nhất sau mạt thế, dưới biển có quá nhiều sinh vật biển, đa số sinh vật biển sau khi đột biến đều có sức tấn công cao, biển cả sâu vô cùng, không ai biết được có dạng sinh vật gì sống dưới đáy biển.
Con bạch tuộc này có lẽ đến bãi biển để săn mồi, hoặc cũng có thể theo thủy triều lên, thiếu niên không biết làm gì ở bãi biển, kết quả thành con mồi.
Thiệu Tình nhìn chằm chằm vào con bạch tuộc khổng lồ, đôi mắt thâm thúy, hồi lâu mới hỏi Yến Kì Nguyệt: “Anh có muốn ăn râu bạch tuộc nướng than không?”
Yến Kì Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081189/quyen-2-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.