Thiệu Tình cõng Nhị Ngốc trên lưng chậm rãi đi ra ngoài, khi rời khỏi cổng thành, cô nhìn lại đám người Tần Tử Khê, mọi người đều nhìn cô với vẻ quan tâm, trong mắt họ không có một tia ghê tởm hay sợ hãi đối với tang thi.
Họ cũng coi cô là bạn, sự công nhận này khiến tâm trạng của Thiệu Tình tốt hơn rất nhiều, cô vẫy tay và đi về phía Ân Diệp.
Nghiêm Hán Thanh và những người khác đứng bên cạnh Ân Diệp, thấy Thiệu Tình đến gần, không khỏi tiến lên hỏi, “Tôi không sao.” Giọng Thiệu Tình hơi ách lại, cô thì thào nói: “Cảm ơn. "
Ân Diệp mặt không chút thay đổi, trong mắt hiện lên ý cười:" Đều là bạn bè, không cần nói cám ơn, cô không thể ở chỗ này, tại sao cô không đi Giang Thành? "
Thiệu Tình gật gật đầu, sau đó. nói: “Đi thôi.”
Cô biết, ngay khi việc cô là tang thi bị bại lộ, về cơ bản tương đương với việc tránh xa các thành phố của loài người. Cho dù bạn bè cô không quan tâm, người bình thường cũng sẽ sợ hãi và phản kháng, vì vậy cuộc đời này cô có thể sẽ không bước chân vào thủ đô nữa.
Thiệu Tình nhịn không được có chút xin lỗi đối với nhóm Cố Phán Phán, cô nói: "Thật có lỗi." Cô ngập ngừng, lại nói tiếp: “Dù sao những căn cứ nhỏ hẻo lánh ở phía nam hay phía bắc thì cũng sẽ có nhiều người không biết thân phận mọi người. Trong tay tôi còn cầm rất nhiều tinh hạch của mọi người. Mọi người chia. Tìm căn cứ nhỏ, an cư đi. ”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081188/quyen-2-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.