Nhị Ngốc đang bị thương, làm sao có thể đột nhiên biến mất? Sắc mặt Thiệu Tình trắng bệch như gặp ma, cô túm lấy Cố Phán Phán, sốt sắng hỏi: “Làm sao lại như vậy?”
Yến Kì Nguyệt cố gắng chống đỡ nói: "Tôi vốn ở trong phòng mình, nghiên cứu chế tạo thuốc giải, đột nhiên một nhóm người xông vào mạnh mẽ cướp Nhị Ngốc đi."
Thiệu Tình nhắm mắt, buộc mình phải bình tĩnh lại. Sau một thời gian, cô nói, "Phán Phán, em mang theo Kì Nguyệt và con trai chị rời thủ đô trước."
Cố Phán Phán đang định nói thì thấy Thiệu Tình đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: " Mọi người ở lại chỉ gây cản trở, mang theo Kì Nguyệt và bảo bảo đi. Đây là sự giúp đỡ lớn nhất với chị."
Nghiêm Hán Thanh tiến lên, sau đó nói: "Phán Phán, dẫn người đi, anh lưu lại.
"Đủ, anh cũng đi." Thiệu Tình thản nhiên nói: "Đừng quên anh hứa gì với tôi."
Sắc mặt Nghiêm Hán Thanh rất khó coi, anh nắm chặt tay, một lúc lâu sau nói: "Tôi biết …"
Thiệu Tình nhìn họ rời đi, khi cô quay lại nhìn những người ở thủ đô, trong mắt chỉ còn sát ý. Cô và Nhị Ngốc đã nỗ lực rất nhiều để cứu thủ đô.
Đến cuối cùng, Nhị Ngốc bị thương, còn bị người dùng vũ lực bắt đi.
Ah......
Nếu Nhị Ngốc có chuyện gì, cô sẽ phá hủy toàn bộ thủ đô, cho dù gϊếŧ tất cả mọi người, thế thì sao? cùng lắm thì để cho bọn họ chôn cùng Nhị Ngốc!
Dự đoán Cố Phán Phán bọn họ đã rời khỏi thành phố rồi, Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081187/quyen-2-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.