Chương trước
Chương sau
Tiểu Thúy là độc vật rất mạnh, nhưng chỉ mới cấp hai, cho nên thời điểm Tần Tử Khê thu phục, cũng không có mệt chết, nhưng hiện tại xảy ra trước mặt cậu, là ba con sói biến dị, mỗi một con cấp bậc đều ngang bằng cấp bậc của cậu ta, khó khăn liền có thể nghĩ.
Tần Tử Khê bắt đầu thu phục từ con sói biến dị cấp ba sơ cấp, con sói biến dị này luôn luôn giãy dụa, nhất là tinh thần dao động, cơ hồ một khắc cũng không ngừng.
Tần Tử Khê ép buộc mấy giờ, trêи trán toàn mồ hôi, nhưng như trước chậm chạp không có tiến triển, cậu nhịn không được cảm thấy mất mát, trêи lý luận cậu ta có thể thu phục động vật biến dị cấp ba, nhưng vì sao bây giờ ngay cả một chút tiến triển cũng không có.
"Thiếu gia đang bận, không thể quấy rầy thiếu gia nga......" Ngoài cửa truyền đến giọng nói ôn hòa của cô gái, và thanh âm sợ hãi của bánh bao nhỏ: "Không thể cùng anh Tiểu Khê chơi sao, tôi sẽ không quấy rối ......"
Tần Tử Khê xoa xoa đầu, nói: "Vào đi." Cậu từ nhỏ đến giờ không có em trai em gái gì, bánh bao nhỏ lại rất đáng yêu, cho nên cậu phá lệ thích bánh bao nhỏ, coi bánh bao nhỏ là em trai mà chiều chuộng.
Bánh bao nhỏ cao hứng chạy vào, sau đó liền nhìn thấy trước mặt Tần Tử Khê nằm một con sói lớn, bốn chân bị trói chặt, thoạt nhìn vẫn có vẻ thập phần hung hãn như trước.
Bánh bao nhỏ nghiêm túc ngồi ở một bên, sau đó nhỏ giọng nói: "Em sẽ không quấy rầy anh Tiểu Khê, về sau anh muốn nuôi con sói xấu xấu này sao?"
Tần Tử Khê cố gắng làm cho chính mình trước mặt bánh bao mặt thoạt nhìn trở nên nghiêm túc một chút, sau đó sờ sờ đầu bánh bao nhỏ, nói: "Đúng vậy, anh về sau muốn nuôi chúng nó."
"Ngang ngạnh có phải không nghe lời hay không......" Bánh bao nhỏ nhìn dây thừng trêи người sói, sau đó mặt nhăn nhăn cái mũi nhỏ, hung ba ba nói: "Mẹ nói súc vật ngang ngạnh, không nghe lời liền đánh nó, nó sẽ nghe nói không ngang ngạnh!"
Lúc trước Nha Nha không nghe lời, sau đó bị Thiệu Tình đánh một chút, hiện tại rất nghe lời a!
Tần Tử Khê nở nụ cười, không coi lời nói bánh bao nhỏ là thật, cậu cho lấy cái ghế nhỏ để cho bé ngồi một bên, sau đó tiếp tục nghiên cứu.
Nhóm người bọn họ không thể ở lại chỗ này lâu, cậu phải nhanh chóng thu phục mấy con sói này, sau đó rồi đi địa phương khác.
Khi Tần Tử Khê lại bắt đầu cùng con sói kia giao tiếp thông qua tinh thần lực, bánh bao nhỏ ôm Nha Nha đặc biệt ngoan nhìn con sói lớn kia.
Con sói kia hết sức hung hãn, há ra một mồm đầy răng trắng, còn có nước dãi không ngừng chảy xuống, tinh thần lực lại dao động rất kịch liệt, bánh bao nhỏ lập tức trừng mắt với sói, đôi mắt đen tuyền, phảng phất giống như không có tròng trắng gắt gao nhìn chằm chằm con sói kia, một luồng khí hung lệ từ trêи người bánh bao nhỏ bạo phát ra.
Tần Tử Khê vốn cảm thấy tinh thần lực của sói kia như một tấm màng chắn thật dày, ngăn trở tinh thần lực của cậu xâm nhập thêm một bước, nhưng đột nhiên màn chắn kia tan biến, tinh thần lực của cậu ta không hề bị ngăn trở xâm nhập đến sâu bên trong tinh thần được của con sói, vô cùng đơn giản liền khắc ấn ký xuống.
Tần Tử Khê sửng sốt, hắn tiêu tốn mấy giờ, đều không có một chút tiến triển, như thế nào đột nhiên lại thành công?
Mặc kệ thế nào, đây đều là một chuyện tốt, Tần Tử Khê mở mắt ra, sau đó thử phát một mệnh lệnh ra ngoài, con sói kia lập tức ghé vào trêи mặt đất, đặc biệt ngoan ngoãn vẫy vẫy đuôi, Tần Tử Khê thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải nằm mơ, cậu thật sự thu phục được nó.
Ở trong mắt Tần Tử Khê, bánh bao nhỏ quả thực là một phúc tinh, ở gần bánh bao nhỏ, cậu liền thành công, cho nên Tần Tử Khê không nói hai lời, ôm bánh bao nhỏ hôn một cái.
Bánh bao nhỏ tỏ vẻ rất ngượng ngùng, sau đó đô miệng hôn trở lại, xấu hổ nói: "Anh Tiểu Khê, anh làm xong việc rồi chứ?"
Tần Tử Khê sờ sờ đầu của bé: "Anh cùng em chơi trước."
Bên này tiến triển thuận lợi, bên kia Thiệu Tình cũng thuận lợi đột phá đến cấp bốn đỉnh, nói là đột phá, kỳ thật chính là tích tụ lực lượng nhiều hơn, nước chảy thành sông, kế tiếp cô chỉ cần một lời dẫn, là có thể đột phá lên cấp năm.
Thiệu Tình vốn nghĩ Tần Tử Khê ít nhất phải dùng thời gian ba ngày, mới có khả năng thu phục ba con sói kia, nhưng cậu ta chỉ cần chưa tới một ngày, buổi sáng ngày hôm sau liền hăng hái dẫn ba con sói đã bị thu phục đi ra.
"Tôi đặt cho chúng tên rất hay, tiểu Nhất, tiểu Nhị, tiểu Tam." Tần Tử Khê vỗ vỗ con sói cấp cao nhất, sau đó ôn hòa hỏi bánh bao nhỏ: "Có muốn lại đây thử cưỡi nó hay không?"
Bánh bao nhỏ đặc biệt hạnh phúc cưỡi trêи người sói, Thiệu Tình không thể không cảm thán một tiếng, bánh bao nhỏ quả thực là có tiểu đồng bọn liền quên mẹ.
Nếu Tần Tử Khê đã thu phục sói xong, bọn họ liền tiếp tục đi về phía trước, kỳ thật một chuyến này Tần Tử Khê đã thỏa mãn, tuy nhiên nếu đã đến đây, liền trở về như vậy có điểm đáng tiếc, vạn nhất bọn họ tìm được một động vật biến dị cấp bậc cao hơn, càng thích hợp với cậu ta hơn thì sao?
Con sói tên tiểu Nhất cơ hồ trở thành vật cưỡi chuyên dụng của bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ ngồi ở trêи cực kỳ hạnh phúc, ngay cả Nha Nha mới bắt đầu nhìn thấy sói lớn chân có chút nhũn ra, giờ đều hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng ở trêи đầu sói.
Cả đám liền tiếp tục xuất phát, xâm nhập rừng rậm sâu đến một khoảng nhất định, chung quanh đều là nguy hiểm, một đám người cũng càng ngày càng cảnh giác.
Thiệu Tình hướng tới tới chỗ gấu sinh sống, dựa theo tập tính của gấu, tìm chỗ có khả năng có gấu ở, bọn họ cũng xác thực tìm được gấu, đáng tiếc cấp bậc cao nhất cũng mới có cấp hai, sức chiến đấu có chút thấp, căn bản không thích hợp với Tần Tử Khê.
Sau đó liên tiếp vài ngày, bọn họ đều không có thu hoạch gì, một ngày này, đột nhiên trời mưa, mưa còn không nhỏ, vừa mới bắt đầu chỉ là từng giọt, mưa từ khe hở giữa các cành lá rơi xuống trêи mặt Thiệu Tình.
Cô ngẩng đầu, không đến vài giây liền cảm nhận nước mưa lạnh lẽo, đêm nay mưa khả năng lớn đến mức bọn họ không có cách nào nhìn thấy dã thú linh tinh tới gần hay không, dù sao tiếng mưa sẽ che lấp rất nhiều âm thanh khác.
Nhóm Thiệu Tình không thể không ở tại chỗ dựng lều, tránh gió tránh mưa, cùng sưởi ấm.
Tóm lại buổi chiều ngày hôm nay không có cách nào tiếp tục đi, đại khái do trời mưa, khoảng bốn rưỡi chiều, trời hoàn toàn đen, mây đen che đại địa, từng đám từng đám mây, như là một tấm màn sân khấu màu đen, đổ ập xuống che kín.
Thời tiết mạt thế biến đổi cổ quái, trước một giây mưa còn rơi, sau một giây trong mưa lẫn cả mưa đá, Thiệu Tình không thể không dùng dây leo bao trùm kín lều của bọn họ, phòng ngừa mưa đá hoặc mưa lớn ép sụp lều trại.
Một điểm khác có vẻ thảm thống chính là, bọn họ không thể ngủ trong ngủ túi, bằng không rất có khả năng biến thành túi nước, Thiệu Tình đành phải đem bánh bao nhỏ ôm vào trong ngực, để cho bé tiếp tục ngủ.
Trời mưa cả đêm không ngớt, mãi cho đến hơn 10 giờ ngày hôm sau, thời tiết mới chậm rãi trong, lúc Thiệu Tình vén lều lên, liền sợ ngây người, cỏ dại mọc trêи mặt đất tất cả đều nở hoa nhỏ màu trắng lan tràn ra không biết bao xa, thế nhưng phá lệ xinh đẹp.
Bởi vì mặt đất rất ẩm ướt, thời điểm dẫm xuống, lòng bàn chân cảm thấy lầy lội, Thiệu Tình như trước đi rất vui vẻ, nhất là lúc cô nhìn thấy ong mật bận rộn.
Ong mật tạo mật, mà gấu thích trộm mật ăn, nếu bọn họ tìm được tổ ong, nếu may mắn, nói không chừng bọn họ có thể gặp được một con gấu.
Bởi vì mưa rất lớn, không ít loại rắn và các loại côn trùng đều từ dưới đất chui ra, hoành hành ở trêи đường, giương nanh múa vuốt.
Thậm chí có một con mãng xà rất lớn, cũng vật vã từ trong sơn động ra, trêи mặt đất xếp thành một đoàn, mấy người Thiệu Tình không muốn gây chuyện, liền đi vòng qua.
Theo hướng ong mật bay, là có thể tìm được tổ ong, sau đó Thiệu Tình phát hiện một mảnh kia đều trồng cùng một loại cây, trêи nhánh cây đều có tổ ong rủ xuống, do số lượng rất nhiều, thoạt nhìn tựa như một cây trái cây rủ xuống.
Sau đó Thiệu Tình liền làm một chuyện xấu...... cô trộm hái một tổ ong xuống dưới, phá đi, lấy rất nhiều mật ra, rót đầy một cái bình nhỏ.
Vì thế Nhị Ngốc thiếu chút nữa bị đốt thành đầu heo......
Thiệu Tình bọn họ tạm thời ở ngay gần đó, chờ gấu đến trộm mật, sau đó bọn họ có thể trực tiếp bắt.
Tuy nói điều này có một chút hương vị ôm cây đợi thỏ, nhưng tiếp tục xâm nhập vào sâu bên trong quả thực là lựa chọn không lý trí, sâu trong rừng rậm ai cũng không biết có gì bên trong, cùng với đi mạo hiểm còn không bằng chờ một đoạn thời gian, có thể bắt được một con gấu biến dị là tốt nhất, bắt không được bọn họ cũng có thể trực tiếp rời khỏi rừng rậm.
Dù sao bây giờ Tần Tử Khê đã thỏa mãn với thu hoạch của cậu ta.
Thiệu Tình thậm chí tính toán, mặc kệ có thể bắt được gấu hay không, đến khi trở về, đều phải đem một đống tổ ong này hái hết, lấy mật uống.
Sau đó bọn họ quả nhiên không đợi được gấu...... Chỉ thấy một ít động vật biến dị loại nhỏ, tuy rằng Tần Tử Khê có hơi không cam lòng, nhưng bọn họ vẫn lên đường trở về.
Mở đường biến thành ba con sói, hơi thở trêи người chúng nó nhanh nhẹn dũng mãnh, dùng để mở đường là không còn gì tốt hơn, động vật biến dị bình thường có chút đầu óc sẽ không đi lên trêu chọc.
Những con đầu óc không bình thường đều nhỏ yếu, lại càng không dám trêu chọc sói lớn biến dị có hơi thở cường.
Bánh bao nhỏ cưỡi trêи người sói, đùa đặc biệt vui vẻ, có câu nói như thế này, vô tâm cắm liễu liễu lên xanh, bọn họ thành tâm muốn đi tìm gấu biến dị cấp cao, kết quả không tìm được, đã định từ bỏ, trêи đường chuẩn bị về lại gặp một con gấu.
Tình huống lúc đó như sau, bởi vì vài ngày trời mưa, mặt đất tương đối ẩm ướt, cơ bản chính là cả ngày đi đường đế giày cơ hồ nhập sâu vào trong đất mười mấy centimet.
Bánh bao nhỏ ôm một bình mật, cùng Nha Nha cưỡi sói, Thiệu Tình đi theo phía sau, giữa trưa dừng lại ăn cơm, bánh bao nhỏ liền đem mật đặt ở trêи mặt đất, nhưng sau khi bé ăn cơm xong trở về lại thấy, di, mật ong như thế nào không thấy!
Bình mật ong tràn đầy bây giờ chỉ còn thừa cái đáy, bánh bao nhỏ bất ngờ, túm người liền hỏi: "Có phải anh ăn vụng mật ong của em hay không?"
Hỏi một vòng cũng không tìm được đáp án bánh bao nhỏ có điểm ủy khuất, sau đó bé nháy mắt ba cái, liền thấy sau gây lộn ra một cái đuôi, cái đuôi tròn tròn hoặc nhìn trông rất đáng yêu.
Bánh bao nhỏ không nhịn được lắm cái đuôi một chút, xúc cảm thật tuyệt, sau đó bắt được con gấu ở sau cây.
Gấu ăn vụng xong liền ngủ, lại thiếu chút nữa bị người nắm rơi cái đuôi, nó kêu ngao ngao một tiếng, liền hung ác thò đầu từ phía sau cây ra, muốn nhìn một chút thứ gì lại có lá gan lớn như vậy nắm đuôi của nó.
Sau đó thấy bánh bao nhỏ......
Bánh bao nhỏ cũng ngốc tại chỗ, bé vốn chỉ thấy một nắm đáng yêu, mềm mềm, bông bồn, sau đó lại ôm ra một con gấu lớn màu đen...... Này tương phản không cần quá lớn a.
Bánh bao nhỏ lúc ấy liền oa một tiếng, thiếu chút nữa khóc, nhưng Nha Nha thập phần trung tâm, phản ứng đầu tiên chính là nhảy lên, một cước đá trêи mặt gấu.
Gấu kia không kịp đề phòng, đã bị một con thỏ đá trúng, tiếng gấu ngã xuống thật là vang, lập tức hấp dẫn Thiệu Tình chạy lại, Thiệu Tình vừa thấy trường hợp này liền sợ hãi, bảo bối nhà cô ngồi ở trước mặt một con gấu, đáng thương hề hề nhìn gấu lớn.
Thiệu Tình không nói hai lời chạy qua, một phen ôm lấy bánh bao nhỏ, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Gấu kia kỳ thật rất vô tội, nó ăn vụng xong, đặc biệt thỏa mãn muốn tìm chỗ ngủ trưa, đợi khi ngủ dậy, có thể lại thấy một vại mật ong xuất hiện ở trước mặt nó hay không.
Sau đó cái đuôi bị túm, gấu ăn đau, kêu ngao liền tỉnh, sau đó nó chưa kịp thấy rõ ràng, là ai túm đuôi nó, đã bị một con thỏ đá ngã trêи đất.
Quả thực biến đổi bất ngờ.
Thiệu Tình ôm lấy bánh bao nhỏ, phóng dây leo ra, lúc này đây cô không thể vây khốn con gấu này, da lông gấu rất dày, gai trêи dây leo căn bản không đâm vào được, càng miễn bàn tiêm độc tố.
Càng mấu chốt hơn là, con gấu này rất khoẻ, chỉ một động tác đứng dậy của nó, dây leo trói trêи người nó đều đứt hết.
Dây leo này rất chắc chắn, Thiệu Tình dùng chúng nó trói không biết bao nhiêu tang thi cùng động vật biến dị, lại bị con gấu này dễ dàng chặt đứt.
May mắn chúng nó đều dùng năng lượng thực thể hóa, sẽ không tổn thương, bằng không Thiệu Tình đau lòng, hiện tại lòng Thiệu Tình tràn đầy bánh bao nhỏ, lo lắng bánh bao nhỏ có bị thương hay không.
Trong lúc lo lắng, từ trong không gian lấy ra một trái cây vô lại, nhét vào miệng gấu, gấu đang có chút trì độn nhìn khắp nơi xung quanh, đã bị nhét đầy miệng.
Nó trì độn nhai nhai, chua chua, còn có một chút ngọt, sau đó liền ầm ầm ngã xuống, Thiệu Tình không có tâm tư quản nó, vội vàng kiểm tra trêи người bánh bao nhỏ có bị thương hay không.
Cô kiểm tra trong ngoài vài lần, không phát hiện thương tích, mới yên tâm thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó Thiệu Tình mới phản ứng lại, di, vừa mới không phải có một con gấu sao?
Gấu nằm trêи mặt đất:......
không biết lúc trước cô nhét vào miệng gấu cái gì, giờ phút này gấu đã ngã trêи mặt đất, giống như đang ngủ, Thiệu Tình sờ đầu gấu, cũng không thấy gấu phản ứng, nàng mới túm lấy tay gấu, đem gấu kéo về.
Mọi người đang nấu cơm và chờ cơm ăn:......
Di, đi ra ngoài đi dạo một vòng cư nhiên kéo về một con gấu!
Thiệu Tình biểu tình cũng là có điểm cổ quái, cô cảm thấy mệnh Tần Tử Khê thật sự quá tốt, cậu ta vẫn luôn muốn một con gấu da dày thịt béo có thể làm lá chắn thịt, sau đó thời điểm bọn họ sắp sửa rời khỏi khu rừng, lại có một con gấu tự đưa đến cửa.
Tần Tử Khê thật sự không phải con tư sinh của Thượng Đế sao?
"Cấp ba đỉnh, cậu có muốn mang đi thu phục hay không?" Thiệu Tình biểu tình cổ quái nói.
Biểu tình Tần Tử Khê cũng có chút dại ra, sau một lúc lâu cậu mới nói: "Được......"
Nhưng việc thu phục con gấu này không vội, bọn họ cần ăn cơm trước.
Chờ cơm nước xong, Tần Tử Khê vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khiến biểu tình trêи mặt cũng muốn nứt ra, con gấu kia vốn nằm trêи đất ngủ vù vù, hiện tại hơi thở trêи người lại đột nhiên không ổn định, còn có quang mang màu vàng dày đặc không ngừng lóng lánh, rõ ràng là muốn đột phá.
Ai gặp qua một tù binh thời điểm mấu chốt như vậy cư nhiên còn muốn đột phá?
Đừng nói Tần Tử Khê, ngay cả Thiệu Tình cũng cảm thấy, Tần Tử Khê lần này thật là gặp vận cứt chó, một khi con gấu này đột phá, nó chính là động vật biến dị cấp bốn, vũ lực của một con gấu biến dị cấp bốn xứng với trí tuệ Tần Tử Khê, đoán chừng trong những người cùng cấp sẽ không có địch thủ, giống như Thiệu Tình dù là cấp bốn đỉnh, cũng không dám cùng Tần Tử Khê chính diện chống lại.
Thiệu Tình trầm mặc nửa ngày, sau đó nói: "Nắm chặt thời gian nhanh đi thu phục nó, chờ đến khi nó tiến hóa lên cấp bốn, cậu muốn thu phục, sẽ rất khó."
Tần Tử Khê biết hiện tại không phải lúc khách sáo, không thể mang gấu về, vì thế bọn họ chỉ có thể hạ trại.
Thiệu Tình vào trong lều, liền lập tức từ trong không gian xuất ra một quả màu xanh, quả này chính là quả cô đã nhét vào miệng gấu lúc trước.
Đây là thu hoạch ngoài ý muốn trong một lần đi vào rừng, cô ngay cả dây leo lẫn trái cây đều thu vào đây, sau lại xảy ra một số việc, làm cho cô mang chuyện trái cây này ném ra sau đầu, nếu không phải hôm nay thuận tay ghét một quả vào miệng gấu, Thiệu Tình liền đem việc này hoàn toàn quên.
Gấu kia tiến hóa, rốt cuộc cùng loại quả này có liên hệ hay không?
Thiệu Tình gọi Yến Kì Nguyệt lại, để cho nhân sĩ chuyên nghiệp kiểm tra một chút, loại quả vô lại này có độc hay không, chờ Yến Kì Nguyệt cẩn thận kiểm tra về sau phát hiện, loại quả này chẳng những không có độc, còn ẩn chứa năng lượng phong phú.
Thiệu Tình không nói hai lời, gọi Nhị Ngốc lại, nhét một quả cho cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.