Chương trước
Chương sau
Lúc ấy dưới dây leo xương trắng chồng chất, thoạt nhìn động vật biến dị chết không ít, Thiệu Tình thiết nghĩ tinh hạch động vật biến dị đều bị dây leo hấp thu, cuối cùng mới kết thành vài quả này.
Như vậy quả của cây này vì sao có thể nâng cao dị năng của con người, còn có cách nói khác, quả này chính là thể áp súc của tinh hạch, thứ tốt như thế này đoán chừng rất khó tìm thấy.
Thiệu Tình phải giữ lại, lúc này đây cô chưa nghĩ ra cách phân chia, Nhị Ngốc đã ăn luôn một quả, cho nên cậu bị loại trừ, còn những người khác cô không thể bên này nặng bên kia nhẹ được.
Do đó bốn quả còn lại, phải chia đều phân phối ra ngoài, bây giờ những người còn lại gồm có anh em Cố Xuyên, Yến Kì Nguyệt, Nghiêm Hán Thanh, Thiệu Đồng, còn hai mẹ con cô nữa, tổng cộng bảy người.
Nga, còn có một Nha Nha.
Nếu chia đều phân phối, có thể đem mỗi một quả chia làm hai nửa, tuy như vậy hiệu quả sẽ ít đi một chút, nhưng mỗi người đều có thể được chia đều.
Thiệu Tình suy xét, cuối cùng đem toàn bộ bốn quả biến thành nước ép trái cây, sau đó chia đều thành tám cốc, để cho Yến Kì Nguyệt phân chia, mà cô cho bánh bao nhỏ và Nha Nha uống trước, nhìn hai đứa đột phá, bản thân mới uống.
Nay bánh bao nhỏ đã cấp ba, ngay cả Nha Nha, đã là một con thỏ biến dị cấp bốn, nếu gặp phải chuyện gì, hai đứa đều có năng lực tự bảo vệ, Thiệu Tình cũng yên tâm một chút.
Sau khi uống một ly nước trái cây, Thiệu Tình lại lấy không ít tinh thạch ra, nắm trong lòng bàn tay, vạn nhất xuất hiện tình huống đặc biệt gì, hoặc muốn đột phá, năng lượng không đủ, cũng có thể tạm thời ứng phó một chút.
Cô kỳ thật đã sắp đột phá, chỉ cần một chút trợ lực, giúp cô đánh vỡ tầng bình chướng này, là cô có thể đột phá lên cấp năm.
Quả này đến thật đúng lúc, Thiệu Tình lẳng lặng cảm thụ năng lượng mênh ʍôиɠ trong cơ thể, nắm chặt tay, lực lượng là một thứ tốt, nhất là tại mạt thế, ngươi có thể không có lý, nhưng không thể không có nắm đấm mạnh.
Bằng không ngươi đừng nói bảo vệ người thân của mình, ngay cả bản thân mình cũng không bảo đảm được.
Thiệu Tình rất bình tĩnh, từ khi có dị năng đến bây giờ, cô cũng đột phá vài lần, xem như kinh nghiệm phong phú, chờ cỗ năng lượng mênh ʍôиɠ kia tăng lên mãnh liệt, cô hay dùng tinh thần lực, dẫn dắt năng lượng trong cơ thể, chảy theo phương hướng tinh hạch.
Năng lượng mãnh liệt kia ở trong thân thể chuyển một vòng khi trở ra thể tích liền nhỏ một vòng, cứ thế mấy trăm lần về sau, tất cả năng lượng đều bị tinh hạch hấp thu hết, Thiệu Tình có thể cảm nhận rõ ràng được một tầng hàng rào nhìn không tới, bang bang rách ra, tinh hạch bình thường chỉ biết thong thả tăng trưởng lớn lên, hiện tại lại đột nhiên tăng lên một vòng, vốn dĩ là tinh hạch thể tích hình thoi nhiều mặt, nay tựa hồ mượt mà rất nhiều.
Thiệu Tình đột phá.
Cô lại cảm thụ năng lượng trong cơ thể một lúc so với bình thường mênh ʍôиɠ hơn rất nhiều, sau đó mở tay ra, mang theo dây leo vô tận sức sống sinh trưởng ra ngoài.
Vốn dĩ dây leo là màu xanh biếc, chỉ có mặt trêи mũi nhọn mới là màu xanh tương đối thâm trầm, hiện tại dây leo đã to bằng cánh tay trẻ em, toàn thân một màu xanh thẫm, quả thực tựa như mặc ngọc điêu khắc thành.
Nhìn thoáng qua bộ dạng rất yếu ớt giống như thủy tinh dễ vỡ, kỳ thật mặc kệ tính cứng cỏi, hay độc tính đều tăng lên cực lớn.
Đây chỉ là một trong những thu hoạch của Thiệu Tình, thu hoạch lớn nhất của cô là thể hội đối với không gian càng khắc sâu, còn có thể tích không gian cô có lúc trước cũng được mở rộng ra, tóm lại ưu việt nhiều hơn.
Tương lai trong thời gian khá dài, cô chắc sẽ chưa đột phá, dù sao cấp năm lên cấp sáu, phải trải qua tích lũy rất dài rất dài.
Hòa hoãn thân thể một chút, Thiệu Tình bước ra ngoài, cô vén mành lên một cái, liền thấy trước cửa đứng một đoàn người, toàn bộ đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cửa lều, làm Thiệu Tình giật mình.
"Mọi người đang làm gì vậy?"
Biểu tình của Yến Kì Nguyệt có chút cổ quái: "A Tình, em một ngày một đêm không đi ra, nếu em còn không ra tôi định vào xem."
"Tôi đã đột phá." Thiệu Tình tâm tình rất tốt, cô vỗ vỗ vai Yến Kì Nguyệt, sau đó nói: "Cho nên thời gian hơi dài một chút, mọi người thì sao?"
"Tôi hiện tại cấp bốn." Yến Kì Nguyệt cũng nhịn không được nhướng mày, cấp bậc của anh cao hơn, so sánh với dị năng giả bình thường mạnh hơn nhiều, dù sao uy lực dị năng của anh rất mạnh.
"Tôi cũng cấp bốn." Nghiêm Hán Thanh tùy ý nói, sau đó Cố Xuyên trầm mặc cũng mở kim khẩu: "Tôi cũng vậy."
Ngoại trừ vài người bọn họ, Thiệu Đồng và Cố Phán Phán hiện tại cách cấp bốn cũng chỉ có một bước, phỏng chừng rất nhanh cũng sẽ đột phá, cho dù là như vậy, cũng rất đáng sợ.
Ở cấp hai là đa số, cấp ba là cao thủ, cấp bốn có thể đếm được trêи đầu ngón tay, trong tiểu đội bọn họ mười người đều là dị năng giả, lại có bốn dị năng giả cấp bốn, một động vật biến dị cấp bốn, trong những người còn lại, thực lực kém cỏi nhất cũng là cấp ba.
Nói ra ngoài sẽ thật sự hù chết người.
Hơn nữa trong ba người cấp ba, có một người là bánh bao nhỏ, tuổi còn nhỏ, tiềm lực lớn, có một là dị năng giả hệ tinh thần, rất hi hữu, chỉ có Cố Phán Phán dị năng giả tương đối thông thường, nhưng cô trong nhóm dị năng giả hệ lực lượng cũng là cực mạnh mẽ.
Tiểu đội dị năng giả bọn họ chỉ lấy ra như vậy đủ để quét ngang đại đa số dong binh đoàn.
Ngay cả bốn đại dong binh đoàn ở thủ đô kia, Thiệu Tình cũng có tự tin đứng trêи một cái.
Thiệu Tình thở ra một hơi nhẹ nhõm, từ lúc phát hiện mạt thế buông xuống, trái tim của cô vẫn luôn thấp thỏm, sợ một ngày vừa mở mắt liền phát hiện hết thảy đều là cảnh trong mơ, cô đang nằm trong vũng máu, nhìn chiếc xe gây chuyện chạy như bay rời đi.
Cho dù sau này loại ý tưởng đó đã từng ngày một mờ xa, Thiệu Tình cũng không thả lỏng, thực lực thực lực thực lực, không đủ thực lực, ở trong hoàn cảnh mạt thế chỉ có thể mặc cho người làm thịt.
Thẳng đến hôm nay, cô đột nhiên phát hiện đồng bạn của cô đều thật mạnh mẽ, thực lực của bọn họ đã đứng ở trêи đỉnh nhóm dị năng giả trong nước, từ từ tâm mới chậm rãi buông xuống.
"Tần Tử Khê đâu? Cậu ta thế nào?" Thả lỏng đôi chút Thiệu Tình đột nhiên nhớ đến chính sự, nếu Tần Tử Khê không thể thu phục con gấu kia, một khi nó đột phá lên thành gấu biến dị cấp bốn không dễ đối phó chút nào.
Nghe thấy tên bạn mình, bánh bao nhỏ phản ứng nhanh nhất: "Anh ấy đang chơi cùng với gấu." Yến Kì Nguyệt vội vàng tiếp tục câu chuyện: "Cậu ta rất may mắn, đã thu phục được con gấu kia, thu phục xong con gấu kia lại đột phá cấp bốn, cậu ta hiện tại vui vẻ, mặt không nghiêm túc được."
Thực lực động bạn đều tăng lên một tầng, cố chủ*(*Người bỏ tiền mướn người khác làm việc cho mình.) cũng cảm thấy mỹ mãn, lúc này đây nhiệm vụ xem như hoàn thành viên mãn, Thiệu Tình hết sức vừa lòng, liền dẫn theo người cùng Tần Tử Khê thương lượng chuyện quay về.
Tần Tử Khê đang đùa giỡn với gấu, gấu kia rất hàm hậu, bị cậu ta giỡn một cái, lăn lộn luôn trêи đất, khi không nhe ra một một hàm răng trắng, gấu này rất ư là đáng yêu.
Tần Tử Khê quả nhiên giống như Yến Kì Nguyệt nói, mặt không nghiêm túc được, vốn mỗi ngày khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nghiêm túc giờ không nhịn được treo lên tươi cười, một đôi má lúm đồng tiền hiện rõ, còn mang theo chút bụ bẫm của trẻ con, so với gấu còn đáng yêu hơn.
Thôi ta đã chiếm được dự định cao nhất, tự nhiên đối với chuyện trở về rất đồng ý, vì thế tốc độ lên đường lần này của bọn họ nhanh hơn rất nhiều, chỉ có Trình An rất muốn anh anh anh.
Hắn vốn nghĩ đến lần này sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, hoặc có cái gì cần hắn ra tay, kết quả là một đường "Nằm thắng", quả thực tựa như cưỡi ngựa xem hoa, một chút cảm giác tồn tại đều không có!
Cho đến khi sắp về tới căn cứ, Trình An mới lĩnh ngộ, hắn lần này chính là lại đây haiz......
Càng tới gần căn cứ, bánh bao nhỏ lại càng không vui, bé và Tần Tử Khê chơi cùng nhau vui lắm, tuy rằng hai người hơn kém nhau khá nhiều tuổi, nhưng Tần Tử Khê đối với bé rất tốt, hai người không khác nhau, có thể chơi cùng nhau, xem như kết hạ hữu nghị thâm hậu.
Sau đó Thiệu Tình nói cho bé biết, sau khi trở về căn cứ bọn họ sẽ rời đi, bởi vì Tần Tử Khê không phải người căn cứ thành phố S, sớm hay muộn cũng phải rời đi.
Bánh bao nhỏ liền đặc biệt không vui, bé lần đầu tiên có loại ý tưởng mãnh liệt muốn lưu người bạn nhỏ của bé, nhưng nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra biện pháp, muốn lưu lại bạn bé, cũng chỉ có thể làm cho đồng bọn nhỏ biến thành "Người nhà" của bé.
Bánh bao nhỏ cắn ngón tay, nhịn không được vụng trộm đến hỏi Tần Tử Khê: "Anh Tiểu Khê, anh có thích mẹ của em không?"
Hai ngày nay Tần Tử Khê với gấu quả thực là như hình với bóng, trừ đi WC, giờ phút này cậu ta đang cho gấu ăn, nghe được bánh bao nhỏ nói như vậy, Tần Tử Khê thuần túy hiểu bánh bao nhỏ nói thích này là loại thích giữa bạn bè, không hiểu được ý tứ bên trong, vì thế liền gật gật đầu.
"Thích a."
Thiệu Tình năng lực xuất chúng, lớn lên xinh đẹp, còn không có tiểu tính tình, nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn như vậy, tất cả đều là dựa vào cô, có thể không thích sao?
Bánh bao nhỏ lúc ấy liền nở nụ cười: "Em nói mẹ em xinh đẹp như vậy, không một ai có thể không thích mẹ!"
Chiếm được "Tán thành" của Tần Tử Khê, bánh bao nhỏ bắt đầu âm thầm tìm cách, nếu có biện pháp làm cho Tần Tử Khê trở thành người thân của bé! Như vậy bọn họ có thể cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ, sinh hoạt ở bên nhau! Đồng bọn nhỏ sẽ không bao giờ rời khỏi bé, thật tuyệt vời!
Thiệu Tình không biết bánh bao nhỏ đang nghĩ cách, cô đang cố gắng thích ứng cấp năm, đột phá đến cấp năm, thực lực của cô quả thực chuyển biến một phen, tổng cảm thấy không giống đột phá một cấp, mà cảm giác đột phá rất nhiều cấp.
Cấp năm tựa như một cái cửa, đột phá xong bất luận là bao nhiêu năng lượng trong cơ thể, hay chất lượng, mỗi cái đều tăng lên thật lớn, các mặt khác tốc độ, cường độ thân thể, lực lượng tăng lên lại càng không cần phải nói.
Thiệu Tình cần một thời gian ngắn để thích ứng, mới có khả năng nắm giữ thật tốt lực lượng hiện tại trong tay.
Không chỉ cô, vài đồng bạn của cô đang thích ứng lực lượng của chính mình.
Dù sao có lực lượng mạnh mẽ mà không đi sử dụng, là thực phí phạm của giới, tựa như trẻ con nhặt được một bảo kiếm vậy.
Trong quá trình thích ứng, bọn họ đã về tới căn cứ, đến cửa căn cứ, Thiệu Tình liền cảm thấy có chút không đúng, đến gần mới phát hiện, rất nhiều xe đều đứng ngoài căn cứ, sau đó còn không ít người bị thương từ trêи xe đi xuống.
Thiệu Tình không nhịn được xuống xe, hỏi người trông cửa: "Đây là có chuyện gì a?"
Thủ vệ biết Thiệu Tình, hắn xem một hồi đổ đấu Thiệu Tình và Trình An kia, bởi vậy thái độ đối với Thiệu Tình khá tốt: "Căn cứ chúng ta lúc trước đưa một số người hộ tống nhân viên nghiên cứu đến thủ đô, kết quả đã xảy ra chuyện, không biết vì sao, tựa như có mưu tính trước, tang thi triều vây quanh bọn họ, hiện tại các căn cứ biết được tin tức, đã đưa người đi cứu viện, những người bị thương đó là một đám đi cứu viện, đi hơn 100 người, mà trở lại còn không tới một nửa."
Thiệu Tình không nhịn được nhíu mày, những nhân viên nghiên cứu đó đi đến thủ đô, triển khai một kế hoạch nghiên cứu quan trọng đối với nhân loại, hiện tại lại bị tang thi triều vây quanh, nói không chừng sẽ tổn thất thảm trọng, vậy đối nhân loại mà nói bất lợi thật lớn.
Hơn nữa tang thi triều chủ động đi vây công nhân loại, thuyết minh trong thời gian gần đây, tang thi lại có tiến hóa rất lớn, nói không chừng bọn chúng đã có chỉ số thông minh rất cao, hiện tại đã bắt đầu kế hoạch nhằm vào nhân loại.
Đây là một tin tức rất không tốt.
Người thủ vệ kia lại nói: "Số lượng tang thi bao vây nhân viên nghiên cứu không ít, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, nghe nói vài căn cứ gần đó đều phái người đi qua cứu viện, chết thảm trọng, số lượng dị năng giả trở về so với lúc đi chỉ còn một nửa, trong một nửa này, còn có không ít người bị thương, vết thương nhẹ cũng liền thôi, có những người đứt tay gãy chân, về sau sống như thế nào đây......"
"Vậy kế tiếp làm sao bây giờ? Căn cứ có tuyên bố tin tức nào khác hay không?" Thiệu Tình lại hỏi.
Người thủ vệ nọ thở dài một tiếng, nói: "Thiếu người đi đưa lương thực, cho nên lãnh đạo căn cứ chúng ta và căn cứ khác họp bàn, sau đó tuyên bố một nhiệm vụ, người nguyện ý đi tham gia cứu viện phải báo danh, chờ tập hợp được số lượng nhất định lại đi cứu viện, nhưng tôi sợ chúng ta có thể đợi đến khi đó, nhân viên nghiên cứu chờ không được a!"
Chờ con người lại đi cứu viện, chỉ sợ những nhân viên này đã biến thành thịt nát trong bụng tang thi.
"Hiện tại đã có không ít người tự phát đi cứu." Người thủ vệ sờ sờ mũi: "Nhưng người quá ít, chỉ sợ......"
Thiệu Tình cau mày, mang theo đồng bạn lúc làm nhiệm vụ đi vào căn cứ, người Tần Tử Khê cũng vừa mới tiến vào căn cứ, còn chưa đứng vững gót chân, cậu ta liền đem tất cả thù lao đều trả cho Thiệu Tình cùng Trình An.
Thậm chí nghĩ đến trong rừng Thiệu Tình xác thực giúp cậu ta rất nhiều, cậu ta còn trả thêm một phần thù lao cho Thiệu Tình, Trình An không đố kỵ, dù sao Thiệu Tình thu hoạch cùng trả giá có quan hệ trực tiếp, thậm chí có thể nói một đường này của hắn đều là được ăn không, lấy không một phần thù lao, lực gì cũng chưa xuất ra, còn gì chưa đủ.
Dẫn bánh bao nhỏ lưu luyến không rời, Thiệu Tình cùng bọn họ tách ra, trước khi đi Thiệu Tình hỏi riêng Tần Tử Khê một câu: "Có thể mạo muội hỏi một chút hay không, nhà của cậu ở nơi nào, khi nào thì trở về?"
Đối với người có tình nghĩa bạn chiến đấu, Tần Tử Khê không giấu diếm: "Nhà của em ở thủ đô, hai ngày sau sẽ chuẩn bị trở về, có việc gì sao chị?" Bởi vì lo lắng đám sủng vật kia của cậu ta tiến vào căn cứ, sẽ khiến cho mọi người kinh hoảng, hơn nữa chỉ ở trong căn cứ ngốc không tới vài ngày Tần Tử Khê không đem bốn con kia vào, mà nuôi thả ở ngoài căn cứ, cậu cũng lo lắng vạn nhất bị dị năng giả cao cấp không biết tình hình giết chết bảo bối của cậu, cho nên sớm rời đi mới tốt.
"Là như vậy, tôi chuẩn bị tham dự cứu viện các nhân viên nghiên cứu kia, đại khái ngày mai sẽ xuất phát, tôi nghĩ nếu tiện đường, chúng ta có thể cùng nhau đi một đoạn đường." Thiệu Tình khẽ cười nói.
Tần Tử Khê vừa nghe đã biết, Thiệu Tình đây là muốn bảo vệ cậu ta một đoạn đường, dù sao thực lực Thiệu Tình cần gì đi cùng cậu ta, nói khiêm tốn một chút phỏng chừng là xem mặt mũi bánh bao nhỏ, mới có thể đề ra chuyện này.
Tần Tử Khê không nói hai lời, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Em đi khi nào đều được, chị đã muốn tham dự cứu viện vào ngày mai, em đây ngày mai cũng đi thôi, vốn đem A Đại chúng nó thả ở bên ngoài em vẫn không yên tâm."
"Tốt lắm, ngày mai buổi sáng tám giờ đi, tập hợp tại quảng trường này." Thiệu Tình đáp ứng xong, bánh bao nhỏ lập tức vui vẻ hoan hô một tiếng, bé dọc đường đều muốn, muốn đem Tần Tử Khê biến thành người thân của bé, nhưng không có cơ hội thực thi, hiện tại mẹ và Tần Tử Khê một đường, rốt cục có cơ hội!
Kỳ thật Thiệu Tình một bên là không muốn nhìn bánh bao nhỏ buồn, một bên cũng vì còn nhân tình với Tần Tử Khê, dù sao cô cầm của Tần Tử Khê hơn một phần thù lao.
Vì chỉ có thời gian một đêm nghỉ ngơi hồi phục, cho nên Thiệu Tình hành động nhanh chóng, cô đầu tiên đi mua một ít hoa quả rau tươi, sau đó sửa sang lại không gian, không gian hiện tại lại mở rộng một ít, có thể để vào càng nhiều đồ dùng.
Thiệu Tình suy xét một lúc, bỏ vào một ít đồ vật ngày thường hay dùng, sau đó liền mang theo bánh bao nhỏ bọn họ ngủ đi.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tử Khê liền chủ động dẫn người đến nhà Thiệu Tình, mấy người Thiệu Tình đang chuẩn bị ăn cơm, liền mời Tần Tử Khê cùng ăn.
Cơm sáng là cháo hạnh nhân ý dĩ, Thiệu Đồng vẫn đặc biệt thích hạnh nhân, vì thế Nghiêm Hán Thanh liền sao riêng một ít, cho Thiệu Đồng làm đồ ăn vặt.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ lại lần nữa xuất phát, vốn hoạt động cứu viện này là căn cứ khởi xướng, sau đó muốn tập hợp một đoàn người mới xuất phát, Thiệu Tình lười chờ, hơn nữa nhiều người thị phi liền nhiều, cho nên cô liền trực tiếp dẫn người đi.
Không có tiểu đội Trình An, người đi một nửa, bánh bao nhỏ mời riêng Tần Tử Khê ở trong xe chơi với bé, rời căn cứ không lâu, Tần Tử Khê liền triệu hồi gấu kia tên Hắc Bảo, còn có a Đại, a Nhị, a Tam.
Một gấu ba sói chạy theo sau xe, không biết còn tưởng rằng bọn họ bị động vật biến dị đuổi theo nha.
Tần Tử Khê vào xe Thiệu Tình bọn họ sau đó phát hiện, vài người ngồi ở phía sau đang đánh bài, cậu ta cứng nhắc một chút, chợt nghe thấy Cố Phán Phán gọi cậu: "Tiểu Khê, có muốn lại đây cùng chơi hay không?"
Tần Tử Khê do dự một chút, tình huống trong nhà cậu rất tốt, từ nhỏ đã học trong trường học tư nhân, cho nên cậu căn bản chưa từng tiếp xúc cách chơi bài poker bình dân này.
Vì thế Tần Tử Khê có chút ngứa tay, sau đó bánh bao nhỏ cũng gọi cậu một lần, cậu liền không khắc chế được gia nhập chiến đoàn.
Qua không đến nửa giờ, Thiệu Tình vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy, trừ bỏ Cố Xuyên, những người khác trêи mặt đều dán giấy truy nã......
Thực sự có sức sống...... Thiệu Tình không tiếng động nở nụ cười một chút, loại xoay đầu lại, hiện tại cô ngồi giữa ghế, dựa vào Nhị Ngốc, sau đó Yến Kì Nguyệt còn tự bóp chân cho cô, cuộc sống quả thực hủ bại đến không muốn không được.
Nhất là Yến Kì Nguyệt và Nghiêm Hán Thanh cùng nhau vì cô làm riêng rất nhiều, rất nhiều đồ ăn vặt cho thể chất tang thi, điều này thỏa mãn cô thật lớn a, không thấy Thiệu Đồng qua một lúc, sẽ đưa đồ ăn vặt cho cô sao?
Hơn nữa tay Nghiêm Hán Thanh đặc biệt khéo léo, anh còn làm rất nhiều bánh quy hình động vật cho bánh bao nhỏ ăn, đem bánh bao nhỏ cũng thỏa mãn đến muốn ngừng mà không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.