Theo đám động vật biến dị kia tới gần, Thiệu Tình vẫn không nhúc nhích, cẩn thận cảm thụ hơi thở của chúng, cuối cùng xác định, mấy con sói này đều cấp ba, nếu không có lựa chọn nào tốt hơn, con sói này hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu của Tần Tử Khê. Sau khi xác định, Thiệu Tình liền thả một nhóm dây leo ra ngoài, đón những người khác trốn đi, đàn trâu kia giống như trâu điên, chạy thẳng về phía trước, chạy loạn vạn nhất đâm người bị thương thì làm sao bây giờ? Tốc độ nhanh nhất là Nhị Ngốc, cậu ôm lấy bánh bao nhỏ, lẻn lên trêи cây, ngay sau đó những người khác cũng né tránh. Chỉ còn lại tiểu đội Trình An mê mang đứng ở đó, bánh bao nhỏ nhanh chóng hướng tới Tần Tử Khê ngoắc ngoắc, Tần Tử Khê mặc dù có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy đồng bạn nhỏ của mình triệu hồi, cậu ta liền đi nhanh theo. Trình An đối với thực lực của Thiệu Tình vẫn rất tín nhiệm, vì thế hắn cũng núp vào, một đám người trêи cây, người dưới tàng cây trốn, rất nhanh đã thấy một màn trước mắt. Trâu điên cuồng chạy, còn để lại một đám bụi đất, cùng với phía sau một đám sói vừa hít đất vừa đuổi theo. Thiệu Tình thả đàn trâu đi, đàn trâu nhìn rất đáng thương, có một con suýt nữa bị bắt giết, trêи ʍôиɠ trâu còn mang vết cào của sói đang chảy máu đầm đìa. Sau khi đàn trâu chạy qua, dây leo đột nhiên từ trong đất chui ra, giống như một cái lưới, đem mấy con sói bắt vào trong, lấy thực lực của cô hiện nay, đối phó với mấy dã thú biến dị cấp ba, thật là chuyện dễ như trở bàn tay. Trêи dây leo có gai nhọn, một lưới bắt hết mấy con sói, nhanh chóng đâm thủng da chúng, rót độc tố vào, mấy con sói đang giãy dụa đã bị tê liệt hoàn toàn, nằm ở trong lưới không nhúc nhích. Nhóm Yến Kì Nguyệt đã quen Thiệu Tình mạnh mẽ như thế, Trình An tuy rằng cũng biết Thiệu Tình có thể thống lĩnh mấy người Cố Phán Phán thì thực lực cũng không yếu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn trực diện thấy thực lực Thiệu Tình. Hắn nhịn không được đi tới, chọc chọc sói trong lưới, đưa ra nghi vấn của mình: "Đây là sói biến dị cấp ba sao?" Nhìn màu lông trắng xanh của chúng nó, tia chớp màu xanh dựng thẳng giữa trán chúng giống như Nhị Lang Thần, chỉ biết đây là một loại sói biến dị hệ phong, nhưng mà...... Sói biến dị cấp ba tại sao ngay cả khả năng phản kháng đều không có, đã bị một lưới bắt hết? Chính là nghĩa trêи mặt chữ một lưới bắt hết...... Thiệu Tình gật gật đầu, thu hồi dây leo, lưu ba con sói vẫn đang run rẩy tại chỗ, sau đó nói: "Hai con cấp ba sơ cấp, một con cấp ba trung cấp, tiềm lực đều không tệ lắm, ít nhất trưởng thành động vật biến dị cấp bốn là không có vấn đề gì, tôi tạm thời gây tê chúng nó, cậu có muốn tìm một địa phương nhốt chúng nó lại trước hay không?" Tần Tử Khê cũng có chút ngốc, bọn họ vừa mới tiến vào rừng rậm bao lâu chứ? Đã bắt được ba động vật biến dị, còn là sói - động vật biến dị có sức chiến đấu tương đối cao, càng mấu chốt là bọn họ không có nhân viên nào tổn thương, thậm chí cũng chưa cần bọn họ động thủ. Bánh bao nhỏ học biểu tình nghiêm túc của Tần Tử Khê, cưỡi trêи cổ Nhị Ngốc, vươn móng vuốt nhỏ của mình sờ sờ tóc Tần Tử Khê, sau đó nói: "Thoạt nhìn hung hãn a, không có đáng yêu như Tiểu Thúy, anh muốn nuôi chúng nó ư?" Tần Tử Khê gật gật đầu, vẻ mặt ngốc đến đáng yêu vẫy vẫy tay với một cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu, cô gái kia từ khoảng không lấy ra một cái lồng sắt, hai dị năng giả khác tiến lên, đem ba con sói cho vào trong lồng sắt. Ánh mắt Thiệu Tình nhìn Tần Tử Khê liền thoáng thâm trầm một chút, số lượng dị năng giả không gian cực kỳ ít, bởi vì không có khả năng tự bảo vệ mình, rất nhiều người đều chết ở giai đoạn trước của mạt thế. Tồn tại của dị năng giả không gian ở trong căn cứ cũng bị vây trong trạng thái tương đối xấu hổ, thời điểm bình thường dong binh đoàn mạnh làm nhiệm vụ, đều mang theo một dị năng giả không gian. Dù sao ở bên ngoài cướp đoạt vật tư, còn đồ vật thường dùng của bọn họ cần mang theo, đều phải tìm một chỗ chứa đựng, nhưng nếu có được dị năng giả không gian, không phải là đội trưởng chí thân sẽ không tránh khỏi sẽ bị người hoài nghi nuốt riêng vật tư linh tinh. Cho nên địa vị của dị năng giả không gian ở mạt thế, đều rất xấu hổ, một bên không thể thiếu, một bên bị hoài nghi. Mà Tần Tử Khê thời điểm đi ra ngoài tự nhiên còn mang theo một dị năng giả không gian, quả thực hủ bại. Hơn nữa xem kϊƈɦ thước cái lồng sắt kia, dị năng giả không gian này sở hữu không gian hẳn là không nhỏ, dù sao cô ta không thể chỉ mang một cái lồng sắt này, ngoại trừ lồng sắt ra, trong không gian chắc còn có khá nhiều đồ vật khác. Tuy vậy Thiệu Tình cũng chỉ nhìn Tần Tử Khê nhiều hơn một chút mà thôi. Sau khi bắt được mấy con sói, bọn họ sẽ hạ trại tại chỗ, bởi vì cho dù là dị năng giả không gian, trong không gian bọn họ cũng không thể cất chứa vật còn sống, mà cái lồng sắt lớn như vậy, tổng không thể tiếp tục kéo đi phía trước đi? Cho nên Tần Tử Khê muốn tại chỗ thử thu phục mấy con sói này, chỉ cần thu phục được, những con sói này sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu ta, chẳng những sẽ không trở thành trói buộc, còn có thể trở thành trợ lực ở lộ trình kế tiếp. Vì thế bọn họ cũng chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ, đợi khi nào Tần Tử Khê thu phục được sói, thì khi đó đó mới có thể tiếp tục đi tiếp về phía trước. Dị năng này của Tần Tử Khê cũng thực rất hiếm gặp, ít nhất Thiệu Tình chưa gặp qua người thứ hai, trong quá trình hạ trại, Thiệu Tình không đứng ở tại chỗ, cô cõng bánh bao nhỏ, tiếp tục đi về phía trước. Vốn là đi tản bộ, thuận tiện nhìn Nha Nha một chút, Nha Nha hiện tại đã bị huấn luyện thập phần hung hãn, gặp được động vật biến dị loại nhỏ, chỉ cần bánh bao nhỏ ra lệnh một tiếng, nó sẽ vụt ra, hoàn toàn không giống một con thỏ, càng giống một con chó săn, đem con mồi hạ gục ở trêи đất. Đi ra ngoài không xa, Thiệu Tình thấy một hồ nước nhỏ, nói là hồ nước, không bằng nói là ao nước, khả năng rất lâu về trước nơi này có một cái suối nước ngầm, từ dưới nền đất phun trào ra rất nhiều nước, sau suối ngừng phun, còn lại ao nước. Ao nước không tính là nhỏ, Thiệu Tình thử thử, sâu tới nửa người, hơn nữa nước trong suốt, có thể trực tiếp nhìn thấy bùn đất cùng đá vụn ở đáy nước, trong nước cũng không có sinh vật gì, chỉ có mấy đám bèo. Vì thế Thiệu Tình động tâm, cô cắn đầu ngón tay, đùa trêи mặt nước, rất muốn đi xuống tắm rửa một cái, sau khi tiến vào rừng rậm, cô chưa tắm lần nào, cho nên khó trách cô nhìn ao nước này, liền động tâm. Thiệu Tình cẩn thận suy xét một chút, chung quanh chắc không có người nào, ngoại trừ đám người bên kia, cho nên chỉ cần để ý một chút, tắm rửa một cái vẫn tương đối an toàn. Vì thế Thiệu Tình liền vui vẻ trưng dụng Nha Nha, cô đem Nha Nha để ra ngoài, sau đó từ trong không gian cầm một củ cà rốt cho Nha Nha: "Nếu có người tới gần, liền nhắc nhở ta, làm tốt, đêm nay có thêm cà rốt ăn." Nha Nha nhìn chằm chằm cà rốt, nước miếng gần như sắp chảy ra, thẳng đến khi Thiệu Tình đem củ cà rốt ném cho nó, nó mới ôm cà rốt vui vẻ lăn lộn trêи mặt đất, sau đó tỏ vẻ, nếu có người đến, nó sẽ kêu. Thiệu Tình thập phần vừa lòng, liền lột sạch bánh bao nhỏ, cùng bánh bao nhỏ vào trong nước, bánh bao nhỏ rất thích nước, hai chân nhỏ ở trong nước đạp a đạp, cả người di động chìm chìm nổi nổi, Thiệu Tình không thể không nâng ʍôиɠ nhỏ mềm mại của bé, làm cho bé ở trong nước cũng có thể bảo trì cân bằng. Đại khái vì liên quan đến thể chất, trêи người hai mẹ con kỳ thật không có gì bẩn cả, hai người chỉ muốn hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong nước. Nhất là bánh bao nhỏ, bé ôm cổ Thiệu Tình, hỏi: "Mẹ, vì sao không gọi Nha Nha lại đây? Con muốn tắm rửa cho Nha Nha......" Thiệu Tình đành phải sờ sờ đầu bé: "Nha Nha phải ở đó canh chừng, bằng không có người lại đây, chúng ta không biết, sẽ không tắm được." Bánh bao nhỏ cái hiểu cái không nhìn về phía sau Thiệu Tình: "Nhưng mà đã có chú lại đây nha? Chú muốn xuống dưới cùng mẹ cháu tắm rửa sao?" Nội tâm Yến Kì Nguyệt giờ phút này thật sự hỏng mất, anh chỉ muốn trộm đi ra, bỏ rơi Nhị Ngốc, nói không chừng có thể ở trong thế giới hai người với Thiệu Tình , sau đó tâm sự trời đất nói chuyện tình cảm, chuyện này liền nước chảy thành sông thôi. Sau đó anh thấy được một màn như vậy, mái tóc đen nhánh giống như thác nước, bồng bềnh khoác trêи lưng ngọc trắng nõn, chỉ lộ ra đầu vai mượt mà, cùng một đoạn eo thon ngâm ở trong nước. Mặc kệ là đầu vai, hay là thắt lưng, đều trắng nõn non mềm, non mềm giống như véo ra nước, nhất là eo thon tinh tế. Yến Kì Nguyệt trước kia không rõ, khi mọi người hình dung eo nhỏ vì sao lại dùng từ "thân hình như rắn nước" để hình dung, nhưng mà hiện tại anh đã biết rõ, đoạn eo thon kia, đường cong tuyệt vời mà xinh đẹp, tinh tế không làm cho người ta cảm thấy yếu ớt, nhỏ nhắn như bạch xà vũ động trong nước, thật sự là thập phần ăn khớp với ba chữ "thân hình như rắn nước". Yến Kì Nguyệt xem đến ngây người, Thiệu Tình lại cả người đều cứng ngắc, hiện tại coi muốn đem Nha Nha cắt thành hơn mười đoạn, nói có người tới liền nhắc nhở cô đâu? Bóng dáng thỏ bóng cũng không thấy! Nha Nha ôm cà rốt đối với điều này thập phần ủy khuất, hơi thở Yến Kì Nguyệt đối với nó mà nói, thật sự rất quen thuộc, gần đây buổi tối mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, hơn nữa trêи người Yến Kì Nguyệt dính đầy hơi thở thuộc về Thiệu Tình, cho nên đã bị Nha Nha xem nhẹ...... Thiệu Tình ở trong nước cứng ngắc thật lâu, hiện tại nếu cô xoay người, khẳng định sẽ bị nhìn thấy một ít vị trí nhạy cảm, cho nên cô kiên trì nói: "Con trai, ai đến đây vậy?" "Yến Kì Nguyệt a." Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, bĩu môi, Yến Kì Nguyệt là trứng thối, mỗi lần nhìn mẹ đều rất kì quái ! Thiệu Tình không thể không nói: "Kì Nguyệt, anh xoay người sang chỗ khác trước......" Yến Kì Nguyệt lặng lẽ nuốt nước miếng, sau đó nói: "Được......" Anh xoay người, hiện tại chỉ cần nhắm mắt một cái, trước mắt chính là đoạn vòng eo nhỏ nhắn, xinh đẹp ẩn ở trong nước. Lúc bên tai truyền đến tiếng Thiệu Tình mặc quần áo sàn sạt, loại cảm giác này liền càng mãnh liệt, Yến Kì Nguyệt nhịn không được kẹp chặt hai chân, sợ biểu hiện ra cái gì đó, sau đó bị bánh bao nhỏ thấy được. Một lát sau, ở trong lòng Yến Kì Nguyệt cảm thấy như trải qua thật lâu, Thiệu Tình thấp giọng nói: "Xong rồi." Yến Kì Nguyệt thế này mới gấp không chờ nổi xoay người, bởi vì tóc vẫn còn ướt, Thiệu Tình không quấn cao lên, cơ hồ thả đến thắt lưng, tóc dài còn đang nhỏ nước tích tách, làm cho khuôn mặt của cô nhu hòa vài phần. Ngày thường Thiệu Tình vẫn luôn tồn tại một khí thế rất mạnh mẽ, làm cho người ta cảm thấy diện mạo cô chứa vài phần anh khí, Yến Kì Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Tình nhu hòa như thế, bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần như thế, nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần. Thiệu Tình trong lòng có hơi xấu hổ, cô ôm bánh bao nhỏ, sau đó nói: "Anh có muốn tắm một chút hay không?" Nói xong cô lại cảm thấy, chính mình không nên nói những lời này, ao nước nhỏ như vậy, cô vừa mới tắm qua, nếu thế chẳng khác nào làm cho Yến Kì Nguyệt dùng lại nước tắm của cô, tưởng tượng như vậy quả thực ái muội đến bạo. Yến Kì Nguyệt không nói hai lời, bước qua, sau đó sảng kɧօáϊ nói: "Tốt, tôi cũng vài ngày không tắm rửa, cũng cảm thấy trêи người có chút khó chịu ha." Nói xong anh liền cởi áo, Yến Kì Nguyệt thuộc loại người này, mặc quần áo trông gầy, khi thoát y vẫn là gầy...... Nhưng anh vẫn có một chút cơ bắp, có điều đường cong cơ bắp khá nhu hòa mà thôi. Cho nên đột nhiên nhìn thấy, chỉ nhìn da anh mà nói, sẽ cảm thấy anh so với phụ nữ còn muốn trắng hơn, còn muốn mềm hơn, hơn nữa hàng năm bị vây ở trạng thái kém khỏe mạnh, cho nên mang theo một chút tái nhợt của bệnh trạng, ngay cả bụng nhỏ mềm mềm, đều mang theo một chút cảm giác manh manh. Thiệu Tình nhìn lướt qua, sau đó thập phần đứng đắn đem mặt quay qua chỗ khác, chính là khi quay đi, lại nhìn lướt qua một lần. Phía sau Yến Kì Nguyệt đã chuẩn bị cởi quần, anh cong thắt lưng xuống túm ống quần, nội y màu trắng bao lấy ʍôиɠ anh, còn bởi vì động tác khom lưng, mà lộ ra một đoạn khe rãnh. Thập phần tình sáp! Thiệu Tình nháy mắt trở nên vô cùng nghiêm túc, xoay quá nói: "Anh tắm đi, tôi tránh đi cho anh thoải mái." Sau đó bước đi. Yến Kì Nguyệt hơi thất vọng, kỳ thật anh không phải muốn tắm rửa, anh có ý muốn câu dẫn Thiệu Tình a, nhưng mà có bánh bao nhỏ ở đây, Thiệu Tình rất khó bị câu dẫn. Vì thế Yến Kì Nguyệt vội vàng tắm, liền đứng dậy, anh mặc quần áo xong, nhìn qua đại thụ cao lớn, liền thấy Thiệu Tình ngồi khi dễ Nha Nha. Đáng thương Nha Nha, bị khi dễ đều phải anh anh anh, Yến Kì Nguyệt đột nhiên rất muốn từ sau lưng ôm Thiệu Tình, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hơi lành lạnh của cô. Có đôi khi Yến Kì Nguyệt cũng sẽ nghĩ, tại sao liền yêu như vậy? Anh rõ ràng là người ích kỷ như thế, một người vô tình như thế, ngay cả đối với bản thân cũng có thể ra tay tàn nhẫn, lại có thể đào tim móc phổi yêu một cô gái. Là vì cô không có kỳ thị ham muốn đặc thù của anh sao? Là vì khi cô bỏ xuống mặt nạ đạm mạc đối mặt với anh đầy ôn nhu sao? Đều có, nhưng lại đều không phải. Có một số người, là duyên cũng là kiếp, liếc mắt một cái liền đem tâm giao phó ra ngoài, ngay cả người như anh, đều không thể đào thoát. Chỉ là cô quá tốt đẹp, cho nên hấp dẫn ánh nhìn người khác, từ Nhị Ngốc, đến Nghiêm Hán Thanh, đến Cố Xuyên, thậm chí cả Phó Cảnh Mạch. Yến Kì Nguyệt nhịn không được cắn đầu ngón tay, đáy mắt đều hơi đỏ lên, trời biết anh nhiều lúc muốn giết chết tất cả những người có ý đồ tới gần Thiệu Tình, nhưng lý trí lại nói cho anh, anh không thể làm như vậy. Hai loại tư duy nghiền áp nhau, Yến Kì Nguyệt cảm thấy, anh đã điên rồi. Đại khái tình yêu có ma lực như vậy, làm cho anh nguyện ý đè nén chính mình, vì cô làm chuyện trước kia sẽ không bao giờ làm. Bất tri bất giác, Yến Kì Nguyệt liền đem đầu ngón tay mình cắn nát, anh lặng lẽ đem đầu ngón tay giấu đi, đè nén những ý niệm điên cuồng trong nội tâm, sau đó đi qua. "A Tình, nếu không buổi tối hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ nướng đi?" Nha Nha trừng lớn mắt thỏ nhìn Yến Kì Nguyệt, ác ma! Bại hoại! Cư nhiên xúi giục mẹ chủ nhân ăn nó! Thiệu Tình túm đuôi thỏ, thâm tình khó lường: "Vô dụng như vậy, thì ăn luôn đi." Nha Nha lập tức cuộn thành một nắm, một bên anh anh anh, một bên hướng chủ nhân nhà mình bán manh bán đáng thương, cầu cứu vớt. Bánh bao nhỏ nhéo nhéo tai thỏ, sau đó nói: "Mẹ không cần hù dọa Nha Nha, xem, nó đã biết sai a ." Nha Nha lập tức ôm móng vuốt, giống như thở dài, đáng thương lại buồn cười, Thiệu Tình thế này mới buông tha nó, sau đó nói: "Đã đi ra đây, chúng ta chuẩn bị con mồi trở về đi, làm bữa tối thật ngon." Yến Kì Nguyệt hận không thể ở cùng Thiệu Tình lâu trong chốc lát, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, anh chỉ một hướng, sau đó nói: "Qua bên kia đi? Bên kia bụi cỏ thoạt nhìn càng tươi tốt." Thiệu Tình gật gật đầu, liền mang theo hai người một thỏ đi qua. Bọn họ bắt không ít con mồi loại nhỏ về, sau đó để cho đại trù Nghiêm Hán Thanh xử lý, niềm vui ngoài ý muốn là bọn họ ở trong rừng tìm được một loại quả bề ngoài rất giống hạch đào, nhưng sau khi đập vỡ vỏ, bên trong đều là hạt nhỏ màu đen mài nhỏ có thể làm gia vị để dùng. Thiệu Tình tự góp nhặt nhiều một chút, về nhìn xem, về sau có thể trồng được không, như vậy sẽ không sầu lo về vấn đề đồ gia vị. Lúc nấu cơm, thức ăn của mấy người bọn họ đều tách ra, Nghiêm Hán Thanh bọn họ một phần, Nhị Ngốc Thiệu Tình bánh bao nhỏ một mình một phần. Đây là Yến Kì Nguyệt mất ăn mất ngủ nghiên cứu, làm đồ ăn cho tang thi có thể tiêu hóa. Tuy rằng Thiệu Tình như trước chỉ có thể ăn chút ít đồ ăn, nhưng cũng đã rất thỏa mãn, càng thêm mấu chốt là đi cùng tiểu đội Trình An, nhiều người như vậy lúc ra ngoài, Thiệu Tình càng không dễ dàng bại lộ. Đương nhiên làm Thiệu Tình vừa lòng cô có thể ăn a, không bao giờ phải nhìn người khác ăn, sau đó cô chỉ có thể ăn rồi ói ra. Dù sao trong tâm lý Thiệu Tình vẫn là một người bình thường loại, thật sự không có cách nào sinh hoạt ăn uống, đặc biệt thời gian dài không ăn gì, cô sẽ có loại tâm lý cảm thấy mình không bình thường. Yến Kỳ Nguyệt nghiên cứu thành công đặc biệt kịp thời, anh làm một loại thuốc bột, tài liệu chủ yếu là tinh hạch động vật biến dị và xương cốt, cùng với một ít thực vật biến dị tương đối đặc thù, sau đó thời điểm nấu cơm, trộn loại thuốc bột này vào, sẽ làm tang thi có thể đem đại bộ phận đồ ăn vào trong bụng, đều tiêu hóa hết, ít bộ phận đồ ăn không thể tiêu hóa, vẫn yêu cầu ói ra. Nghiêm Hán Thanh khi xử lý nguyên liệu nấu ăn, tiểu bao tử đã chạy đi xem người bạn nhỏ của bé, bạn của bé còn đang giao tiếp cùng sói. Dị năng của cậu thoạt nhìn rất mạnh mẽ có thể khống chế không ngừng một động vật biến dị cao cấp, nhưng kỳ thật quá trình không quá thoải mái, mà thập phần phiền toái. Lại nói tiếp dị năng của cậu cũng có thể tính là hệ tinh thần, chủ yếu có năng lực giao tiếp cùng động vật biến dị, sau đó mượn tinh thần lực, ở trêи tinh thần động vật biến dị lưu lại dấu vết, mới có thể sử dụng chúng nó. Cho nên quá trình thu phục, Tần Tử Khê sẽ có nguy hiểm nhất định, tỷ như nếu tinh thần lực của động vật biến dị quá cao, ngược lại sẽ áp bách tinh thần lực của cậu ta, làm tinh thần lực cậu ta xuất hiện tổn thương, nghiêm trọng thậm chí sẽ biến thành ngu ngốc, hoặc trực tiếp tử vong. Thứ hai phàm là động vật biến dị, đều có dã tính và tính công kϊƈɦ, mà cậu ta và động vật biến dị phải ở rất gần nhau, mới có thể cùng chúng nó giao lưu, sau đó trong quá trình giao lưu, không ngừng sử dụng tinh thần lực kϊƈɦ thích, chinh phục chúng nó, cuối cùng đạt tới kết quả thu phục chúng nó. Tóm lại, lực lượng mạnh nhất định đi cùng với nguy hiểm cao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]