🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một khúc kết thúc, Tô Minh Ngọc ưu nhã đứng dậy, mỉm cười hướng về Cơ Hoa Âm đi đến, ngồi xuống vị trí đối diện với hắn, mắt lộ ra thẹn thùng, ôn nhu khiêm tốn hỏi, "Rất lâu không có chạm vào, tay đều cứng, làm khó ngươi phải nghe."

Nôn - - nếu đã biết rõ đàn không tốt, tại sao còn đàn?

Hạ Lan Tuyết âm thầm buồn cười, lần đầu tiên chạm mặt, đã cảm thấy mỹ nhân này quá giả, một cái chủ tử nhỏ nhắn mềm mại, dịu dàng như vậylàm sao có thể dạy dỗ ra một nha hoàn đanh đá, chua ngoa như Hân Nhi được.

Huống chi, còn có chuyện Hân Nhi âm thầm thuê bà tử kia bịa chuyện.

Mặc kệ mục đích vì sao, nàng cảm thấy, mỹ nhân này không có đơn giản như bề ngoài đâu.

Lúc này, nhìn thấy nàng ở trước mặt Cơ Hoa Âm có bộ dáng hết sức lấy lòng, lại xác nhận suy đoán của mình.

"So với lần trước, đã hay hơn rất nhiều, nghĩ đến Nhị ca ở trên người của ngươi hao tốn không ít công phu." Cơ Hoa Âm để ly xuống, nhàn nhạt cười.

Tô Minh Ngọc lại bởi vì lời này, thần sắc cứng đờ, trong mắt đẹp lập tức tràn ngập hơi nước, "Ngươi còn không tin ta sao? Ta cùng Hoa Quân trong lúc đó thật sự không có gì cả."

"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta cũng không thèm để ý giữa các ngươi là quan hệ như thế nào." Cơ Hoa Âm vẫn như cũ mây trôi nước chảy, thậm chí, tự tay chấp bình, rót cho nàng ta một ly rượu, "Rượu này rất ngon, rất hợp với khẩu vị của ngươi."

Tô Minh Ngọc không cam lòng cắn môi dưới, chợt tự giễu nhẹ nhàng cười, ánh mắt vừa yêu vừa giận hướng hắn liếc nhìn, "Xong, sau khi biết ngươi, những chuyện khác không nói đến, nhưng tửu lượng tiến bộ không ít. Hiện nay ta nghiễm nhiên cũng là tửu đồ rồi."

Cơ Hoa Âm không đáp, chỉ là tự rót uống một mình một ly.

Ôi, bộ dáng cao lãnh như vậy, làm cho trong lòng Hạ Lan Tuyết rất là sảng khoái.

Hắc, nàng muốn nam nhân nên như thế, ngoại trừ nàng, nữ nhân khác dù thế nào cũng không thể làm hắn lung lay.

Tô Minh Ngọc tự làm mất mặt, khô khốc uống một ly rượu xong đột nhiên đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, lại rót cho mình một chén, sau đó, nâng chén cười nói, "Nào, hôm nay khó được ngươi cao hứng như vậy, ta liền liều mình bồi quân tử, cùng ngươi uống thống khoái."

Ôi, uống thống khoái? Không phải là xác định chuyện uống quá chén để mỹ nam giúp đỡ đấy chứ?

Hạ Lan Tuyết lập tức thấy khinh bỉ mỹ nhân này, nhìn lại thấy nàng ta tự mình uống rất nhiều chén, uống vừa nhanh lại mạnh, nhưng lại làm nước mắt nàng ta ngày càng rơi nhiều.

Ông nội ơi , uống rượu là ngụy trang, cái này, phải nói là cái đuôi hồ ly tinh đã lộ ra rồi?

Nàng khinh thường thờ ơ lạnh nhạt, chỉ thấy Tô Minh Ngọc ho khan một hồi lâu, mới lau đi nước mắt ở khóe mắt, khổ sở chất vấn, "Được rồi, là ta không giỏi, ta không có biện pháp diễn cùng ngươi, Hoa Âm, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, ta hôm nay đến..."

"Minh Ngọc." Cơ Hoa Âm thanh âm trầm thấp cắt đứt lời của nàng, đột nhiên, ánh mắt lạnh lẽo, hướng về phía Hạ Lan Tuyết đang ẩn nấp.

"Đi ra!"

"Hả?" Tô Minh Ngọc sửng sốt.

Hạ Lan Tuyết cũng có chút đần độn, còn muốn nghe xem Tô hồ ly kia định nói cái gì.

"Đi ngang qua mà thôi." Nàng chậm chạp đứng lên từ bụi cỏ, cười dài nhìn Cơ Hoa Âm, ngay cả chính mình cũng không tin lời nói láo này.

Dù sao, nàng biết rõ nói cái gì hắn đều không tin, cho nên, nói láo như thế nào cũng không sao cả.

Tô Minh Ngọc nhìn thấy nàng, đột nhiên nghĩ tới, kinh ngạc hỏi, "Cô nương, làm sao ngươi có thể chui vào đây được?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.