Chương trước
Chương sau
Một câu “Người không phận sự” thành công chọc giận Hạ Lan Tuyết, nhưng nàng là người ngược đời, càng tức giận trong lòng thì trên mặt càng là tươi cười.

Cho nên, dù dung mạo nàng chưa phát triển đầy đủ, nhưng mà khi nở nụ cười tươi nhìn rất đáng yêu, đặc biệt là một đôi núm đồng tiền như ẩn như hiện ở má càng làm cho người ta thấy đáng yêu.

"Tiểu ca, nếu ta là người không có phận sự vậy vị cô nương phía trước là ai vậy?”

Lúc nói chuyện, một tay nàng vỗ nhẹ vào tay thị vệ, một tay khác chỉ về hướng Tô mỹ nhân ở đằng trước.

Thị vệ kia thấy nàng tuổi còn nhỏ, cười lên còn thấy xinh đẹp, cũng không nỡ nặng lời, mà nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Tiểu cô nương, ngươi nha, vẫn nên đi đi, vừa rồi cô nương kia là Tô gia đại tiểu thư, là bạn tri kỷ của tướng quân nhà ta."

Ý là nàng không thể so sánh được.

"Bạn tri kỉ? Thanh mai trúc mã?" Hạ Lan Tuyết nghĩ đến Tôn lão đầu đã từng trong lúc vô tình tiết lộ, nói là Cơ Hoa Âm trong lòng chỉ có Tô tiểu thư, thật chẳng lẽ là vị vừa đi vào kia?

Đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng đã từng được hứa gả cho hoàng tử, hắn vẫn muốn sao?

"Đúng là vậy đấy, ngươi đi nhanh đi, hôm nay tướng quân phân phó, đóng cửa không tiếp khách ." Vừa nói, thị vệ kia vừa đóng cổng chính lại.

Đóng cửa từ chối tiếp khách? Hạ Lan Tuyết nhìn cánh cửa sơn đen đóng chặt, trong đầu lại hiện lên cảnh Cơ Hoa Âm cùng tô mỹ nhân chàng chàng thiếp thiếp, tình ý triền miên, không khỏi nổi giận.

Không có nàng, lại chơi bời vui vẻ cùng nữ nhân khác ở trong phòng sao?

Vừa định đạp cửa, đột nhiên lại nghĩ đến hai cái thị vệ không biết điều kia, Hạ Lan Tuyết ngẫm lại dù sao cũng không phải là lần đầu tiên leo tường, thấy vẫn thuận tiện hơn.

Mà sau cửa lớn, hai thị vệ nhìn nhau nói nhỏ.

"Tướng quân thật là lợi hại, lại có thể biết trước có vị tiểu thư Hạ Lan gia tìm đến?"

"Ta thấy, nhất định là tướng quân bị cô nương này làm phiền, nên mới trốn nàng."

"Ta thấy tiểu cô nương này cũng không tồi nha."

"Tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, sao dám so với Tô đại tiểu thư đoan trang hiền thục, ai u... Tại sao trên người ta tự nhiên ngứa thế này, thật là nhột, ta chịu không nổi."

"A, tiểu tử hay tại ngươi không chịu tắm rửa, trên người có rận rồi? Mau cách lão tử xa một chút."

Hạ Lan Tuyết nhảy vào bên trong phủ, núp ở phía sau đại thụ, nhìn thị vệ kia nhảy loạn giống như khỉ, che miệng cười, lúc này mới xoay người đi vào trong tìm kiếm.

Nàng không biết lúc này Cơ Hoa Âm ở chỗ nào, nhưng là, nàng trời sinh khứu giác nhạy bén, vừa rồi đến gần Tô Minh Ngọc chào hỏi, liền ngửi thấy trên người nàng ta có mùi hoa nhài thơm ngát, nên giờ phút này trực tiếp đi tìm theo mùi này vậy.

Quả nhiên, rất nhanh liền tìm thấy nam nhân muốn tìm.

Giờ phút này, trong đình bên cạnh hồ, gió mát vi lướt nhẹ qua, nam tử khuôn mặt tuấn tú ngồi nghiêng, ngón tay thon dài vuốt khẽ ly rượu bạch ngọc, từ từ thưởng thức.

Mà một bên, Tô Minh Ngọc tay áo tung bay, bàn tay trắng nõn gảy nhẹ, làm cho đàn cổ trước người phát ra âm thanh uyển chuyển.

Trời nóng bức như thế này, thật là một bức tranh tao nhã.

Hạ Lan Tuyết không hiểu âm luật, đối với vẻ mặt lúc đánh đàn rất là tự đắc của Tô mỹ nhân kia rất khinh thường, đặc biệt là thấy nàng thỉnh thoảng khẽ ngẩng mặt lên, như có như không nhìn về phía Cơ Hoa Âm, con mắt kia như muốn nói biết bao nhiêu tình ý, làm cho trong lòng người quả thực không yên.

Nàng không phục bĩu môi, cúi người theo một chỗ lùm cây dời đến một chỗ khác, như thế, liền có thể chính diện thấy rõ Cơ Hoa Âm, cũng có thể làm cho nàng biết rõ, ở cùng mỹ nhân hắn có hưởng thụ hay không?

Tốt nhất là khó có thể chịu được , nếu không, hừ.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.