Nhị phu nhân cùng Nhị di nương hai mặt nhìn nhau, tất cả tâm phúc bên người hai nàng, cứ như vậy bị nhổ đi không còn một mống?
"Tuyết nhi." Hai nàng không cam lòng nhìn Hạ Lan Tuyết, "Tại sao lại không thương lượng với chúng ta trước mà cứ như thế đuổi đi? Dầu gì..."
"Ừ, đây là lời khai của bọn họ." Hạ Lan Tuyết đột nhiên đứng dậy, từ trong lồng ngực móc ra lời khai, chụp ở trên bàn, "Các người từ từ xem đi, Tuyết nhi có việc đi trước một bước."
"Tuyết nhi." Hạ Lan lão phu nhân cũng là không cam lòng gọi lại nàng, hôm nay việc gì cũng đều là Hạ Lan Tuyết toàn thắng.
Hạ Lan Tuyết quay đầu lại, khẽ mỉm cười, "Tổ mẫu yên tâm, Tuyết nhi cũng không tin lời khai này, Nhị thẩm nương cùng Nhị di nương đối với cháu tốt, trong tâm của cháu vẫn nhớ kỹ mà."
Nói xong, nàng trực tiếp rời đi.
Nhưng là, nàng lúc gần đi tươi cười, tại sao lại làm cho trong lòng người ta có cảm giác bất an?
Hạ Lan Chi cướp lời khai trên bàn đầu tiên, vừa nhìn nội dung, tức giận ngã ngửa.
- -
Hạ Lan Tuyết cười đi ra .
Bích Văn ở sau lưng nàng, sắc mặt ngưng trọng, "Tiểu thư, cứ như vậy buông tha các nàng?"
"Nếu không thì sao? Cũng phải để bọn họ nghỉ ngơi chút ít?" Hạ Lan Tuyết cười liếc nhìn nàng, phân phó, "Ngươi đi về trước, dựa theo ý của ta, bảo Thu Hương viết một lá thư gửi cho Trống Không đại sư, còn có, ngươi và Thu Văn, tự mình chọn hai nha đầu đưa đến cho Đường thị đi. Nếu có thể làm."
Một câu cuối cùng 'Có thể làm', nàng nói cực kỳ ý tứ sâu xa.
Bích Văn hiểu ý, trên mặt rốt cục có chút tán đồng vui vẻ, "Tiểu thư không trở về sao?"
"Ta còn có việc, phải đi ra ngoài một chuyến." Hạ Lan Tuyết giải thích.
Nghĩ đến người nam nhân bên trong Hoa phủ kia, vết thương trên cổ Hạ Lan Tuyết lại mơ hồ đau nhức, chỉ là, trong lòng nhưng là ngọt, một loại vội vàng muốn gặp hắn, khiến cho nàng bước nhanh hơn.
Nhưng mà, vào Hoa phủ, cả người Hạ Lan Tuyết đều bối rối.
Không thấy tiểu trúc lâu hai tầng đâu, còn vương lại ít tro tàn.
Nhà họ Hoa này nghe nói đã ở đây mấy chục năm rồi.
Vô luận Hạ Lan Tuyết như thế nào theo chân bọn họ miêu tả Cơ Hoa Âm tuyệt thế dung mạo, bọn họ cũng chỉ cho là gặp phải nữ nhân điên khùng háo sắc, kém một chút liền cầm rượu vàng giội nàng.
Ôi, trong một đêm tung tích hủy diệt thật sạch sẽ.
Vì trốn nàng sao? Chắc không phải chứ.
Đúng rồi, hôm đó nghe Tôn lão đầu nói họ Cơ chính là cái gì thần võ Đại tướng quân.
Cái này hiếm thấy rồi, kiếp trước, chỉ biết hắn là trưởng tử của Cơ gia, chưa bao giờ biết còn có danh tiếng đại tướng quân nữa.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên thấy rầu rĩ .
Ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết lúc nào, mặt trời đã bị mây che, trời lại đen đi.
Trời muốn mưa sao?
Mới nghĩ tới, giọt mưa trong suốt thi nhau rơi xuống, rất nhanh, mưa rơi lớn, mưa rơi mù trời, trên đường người đi đường rối rít chạy đến mái hiên hoặc cửa hàng gần nhất trú mưa.
Hạ Lan Tuyết cũng vội vàng ôm đầu hướng về bên trong một cửa tiệm cạnh đó chạy đi, chạy quá nhanh, cũng không thấy rõ ràng người bên trong đi ra, vừa vặn đụng phải người ta.
"Ai ui." Chỉ nghe một tiếng nữ tử mảnh mai kêu đau.
Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp bị ngã xuống đất, vội vàng muốn tiến lên đỡ, lại bị một đứa nha hoàn ngăn lại.
"Ngươi người này như thế nào không có mắt? Đụng đau tiểu thư nhà ta, ngươi chịu trách nhiệm được sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]