Nhị phu nhân cùng Nhị di nương hai mặt nhìn nhau, tất cả tâm phúc bên người hai nàng, cứ như vậy bị nhổ đi không còn một mống?
"Tuyết nhi." Hai nàng không cam lòng nhìn Hạ Lan Tuyết, "Tại sao lại không thương lượng với chúng ta trước mà cứ như thế đuổi đi? Dầu gì..."
"Ừ, đây là lời khai của bọn họ." Hạ Lan Tuyết đột nhiên đứng dậy, từ trong lồng ngực móc ra lời khai, chụp ở trên bàn, "Các người từ từ xem đi, Tuyết nhi có việc đi trước một bước."
"Tuyết nhi." Hạ Lan lão phu nhân cũng là không cam lòng gọi lại nàng, hôm nay việc gì cũng đều là Hạ Lan Tuyết toàn thắng.
Hạ Lan Tuyết quay đầu lại, khẽ mỉm cười, "Tổ mẫu yên tâm, Tuyết nhi cũng không tin lời khai này, Nhị thẩm nương cùng Nhị di nương đối với cháu tốt, trong tâm của cháu vẫn nhớ kỹ mà."
Nói xong, nàng trực tiếp rời đi.
Nhưng là, nàng lúc gần đi tươi cười, tại sao lại làm cho trong lòng người ta có cảm giác bất an?
Hạ Lan Chi cướp lời khai trên bàn đầu tiên, vừa nhìn nội dung, tức giận ngã ngửa.
- -
Hạ Lan Tuyết cười đi ra .
Bích Văn ở sau lưng nàng, sắc mặt ngưng trọng, "Tiểu thư, cứ như vậy buông tha các nàng?"
"Nếu không thì sao? Cũng phải để bọn họ nghỉ ngơi chút ít?" Hạ Lan Tuyết cười liếc nhìn nàng, phân phó, "Ngươi đi về trước, dựa theo ý của ta, bảo Thu Hương viết một lá thư gửi cho Trống Không đại sư, còn có, ngươi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3209911/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.