Oài, cô gái nhỏ này cũng đanh đá quá đi!
Hạ Lan Tuyết khẽ đứng thẳng mi, rút tay về chỉ đứng ở một bên, áy náy nói với cô nương đang ngồi dưới đất, "Xin lỗi, cô nương, vừa rồi ta chạy quá gấp, cô có còn đau không?"
"Không ngại." Nàng kia nhẹ nhàng lắc đầu, nhanh chóng bỏ khăn che mặt xuống, lúc này mới vịn tay nha hoàn từ từ đứng lên.
"Tiểu thư, ngài lúc nào cũng tốt như vậy." Tiểu nha hoàn giúp đỡ nữ tử sửa sang lại làn váy, sau đó, chưa hết tức giận trừng mắt với Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết vô tội sờ sờ mũi, nói một câu: "Bên ngoài mưa lớn."
Đúng là, giờ phút này, bên ngoài trời mưa như trút nước, hành lang trước cửa hàng tụ tập không ít người, ước chừng là cảm thấy nữ tử bên trong khí độ bất phàm, mọi người liền thức thời không đi vào, đều chen chúc tại cửa tò mò nhìn vào trong .
"Nhìn cái gì vậy? Tránh ra." Nha hoàn tên gọi Hân Nhi kia, cực kỳ đanh đá, đưa tay gạt đám người đang đứng ở cửa ra, cứ thể mở ra một con đường cho tiểu thư nhà mình, sau đó mở ô ra, cẩn thận đỡ nữ tử.
"Tiểu thư, chậm đã."
Đột nhiên, một trận gió nhẹ phất qua, lay động cái khăn che mặt của nữ tử, lộ ra một mảnh da mặt bạch ngọc không tì vết, làm mọi ánh mắt không rời được.
Cả đám chỉ ngây ngốc nhìn nữ tử như tiên nhân kia bước lên xe ngựa, lại đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa đang chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3209912/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.