Quý Tiêu Dương cúi đầu nhìn em trai trong lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, đôi tay ngắn ngủn mập mạp gắt gao bắt lấy áo trước ngực cậu. Vì khóc mà thanh âm có chút mơ hồ không rõ gọi “Anh hai…..”
Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang như vậy, trong lòng thấy đau….. Cậu lo lắng cho em trai. Em trai phải ở trong căn nhà này, cậu lo lắng…..
Kỳ thật em ấy cũng có thể nói. Bảo mẫu nói cho cậu biết, em bé là mẫn cảm nhất. Ai đối với bé tốt, bé đều có thể cảm giác được, cả thể xác lẫn tinh thần đều ỷ lại vào người đó.
Bảo mẫu nói với cậu, khi cậu không có ở nhà, tiểu thiếu gia chưa bao giờ cười, cũng sẽ không khóc, lại càng không nói. Nhìn thấy thế mà cô đau lòng…..
Lão gia cùng phu nhân đều bận rộn làm việc, cũng không quan tâm tiểu thiếu gia…..
Kỳ thật tiểu thiếu gia có thể nói chuyện từ lúc một tuổi. Bảo mẫu nói cô rõ ràng đã nghe thấy tiểu thiếu gia từng ôm món đồ chơi mà thiếu gia mua cho, ngơ ngác gọi một tiếng anh hai.
Bảo mẫu nói, mỗi lần mà thiếu gia tới thăm tiểu thiếu gia thì đó là ngày mà tiểu thiếu gia vui nhất. Cậu đi rồi, tiểu thiếu gia lại nhớ cậu tới nỗi ngơ ngác ngây ngốc…. Im lặng tự mình chơi…. Không khóc cũng không nháo.
Bảo mẫu nói, cô thấy vậy cũng rất đau lòng…. Nhưng là cô chỉ là một bảo mẫu, không có quyền nói cái gì. Nếu lão gia cũng phu nhân có thể kiên nhẫn một chút mà dạy tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308278/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.