Sở Nam Dạ quỳ xuống, ánh mát dịu dàng nhìn cô, bàn tay thô ráp chạm vào má cô lau đi những giọt nước mắt, hắn đã nghe Nhạc Dương kể hết rồi cho nên hắn cũng không bất ngờ với dáng vẻ này của cô thế nhưng tim hắn rất đau khi nhìn thấy cô trốn một góc khóc một mình không có ai vỗ về
" Ninh Hinh, có anh đây.. em cứ khóc đi... không cần phải cố mạnh mẽ nữa... "
Ninh Hinh vồ lấy hắn, làm cho hắn ngồi bẹp xuống đất, hắn không nói gì nữa cứ mặt cô khóc lớn trong lòng này đi dù nó có vang vọng đến đâu cũng sẽ không ai thấy bộ dạng mít ướt này của cô đâu bởi vì có hắn ở đây rồi
Khóc đã rồi cô cũng ngủ thiếp đi trong lòng hắn, hắn bế cô lên đi ra khỏi nơi này Lệ Bách đứng ở ngoài nhìn mà há hốc mồm
" Chuyện... chuyện... chuyện này là sao? "
" Đi thôi "
Lệ Bách còn chứa biết chuyện gì xảy ra thì Sở Nam Dạ đã bế Ninh Hinh đi ra ngoài mặc cho hắn đứng đó há mồm chỉ trỏ, nhìn sang trái rồi nhìn sang phải như một tên ngốc vậy. Cuối cùng thì vẫn chạy theo
" Này, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi chứ!!! "
Trên xe Ninh Hinh nằm ngủ yên giấc trong lòng của Sở Nam Dạ khiến cho hai kẻ nồi phía trước bất đắc dĩ làm cái bóng đèn lớn
Lệ Bách quay đầu lại nhìn chầm chầm vào Ninh Hinh rồi quay sang nhìn Sở Nam Dạ, quá khó chịu nên Sở Nam Dạ đã lên tiếng
" Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-dinh-huong/1726586/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.