Trong bữa tiệc có người nói: “Thật khéo, lần trước Trâu Thị lang đến Đạm Phấn lâu, cố ý gọi ngươi hát khúc, bản quan còn nhớ kỹ.” Lại hướng Giang Hoài Việt cười nói, “Hình như ngày đó đốc công cũng ở đấy, không biết có ấn tượng không?”
Hắn bưng chén rượu lên, cười nhạt một tiếng: “Có chuyện như vậy sao, ta không nhớ rõ lắm.”
Trấn Ninh Hầu vung tay lên: “Đã thế, liền từ nàng bắt đầu tấu khúc đi!”
Chủ tử lên tiếng, nhóm ca kỹ tự nhiên đều tuân theo, trừ Tương Tư tất cả đều lui ra phía sau mấy bước. Tương Tư hơi chần chờ, đành phải ôm tì bà ngồi xuống. Ngón tay nhỏ nhắn linh động, tiếng đàn véo von, chợt như suối núi mát tinh khiết bay bổng, chợt như biển xanh sóng vỗ ào ào, lúc nhẹ nhàng như gió xuân, dịu dàng lướt qua mặt, lúc gấp rút giống như một vạn con ngựa đang phi nhanh lao tới, chấn động lòng người.
Trong bữa tiệc Trấn Ninh Hầu ngồi ngay ngắn gật đầu, chúng quan viên xì xào bàn tán, mà Giang Hoài Việt thì an yên tĩnh ngồi yên ở đó, tự rót tự uống, phảng phất như chưa từng quen biết Tương Tư.
Một khúc đã xong, dư âm lưu luyến, trong phòng lúc đầu yên tĩnh, chốc lát đám người vỗ tay khen ngợi, chỉ có hắn thần sắc vẫn nhàn tản, chỉ nhìn Tương Tư một chút, liền thu hồi ánh mắt.
“Nô tỳ mới đến kinh thành, bêu xấu trước các vị đại nhân.” Tương Tư chậm rãi đứng lên, lại lần nữa hành lễ. Trấn Ninh Hầu gật đầu ca ngợi, quan kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-cong-thien-tue/2512313/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.