Giọng nàng run rẩy, từng chữ lộ vẻ xúc động, quan kỹ trốn ở trong phòng đều rưng rưng buồn bã, thậm chí có người nhỏ giọng nức nở. Chúng quan viên mặt mày xấu hổ, Trấn Ninh Hầu cũng thuận thế nhíu mày, hướng phía phu nhân quát lớn: “Có nghe thấy hay không, người ta một bụng nước đắng, nàng xông tới không hỏi xanh đỏ trắng đen liền đánh, phong thái Hầu gia phu nhân vứt nơi nào?”
Ai ngờ phu nhân kia tuy bị Tương Tư nói một phen đuối lý, không muốn ở đây mất mặt, lại mạnh mẽ nói: “Ta đâu thèm quan tâm nàng ta có nỗi khổ gì, hướng nam nhân nũng nịu bán rẻ tiếng cười chính là không được!”
“Nàng!” Trấn Ninh Hầu còn muốn cãi lại, Giang Hoài Việt đứng yên một bên vượt lên trước một bước, bình tĩnh nói: “Phu nhân khi nào thấy được nàng nũng nịu bán rẻ tiếng cười vậy?”
Phu nhân Hầu gia lặng lẽ liếc: “Còn phải nói? Lúc ta đi vào, không phải nàng quấn ở bên người Hầu gia hay sao?”
“Là Hầu gia say rượu lảo đảo, Giang mỗ bảo nàng tiến lên nâng mà thôi. Trừ cái đó ra, nàng vẫn luôn cùng ta trò chuyện, vốn dĩ chưa từng tiếp cận Hầu gia.”
Giang Hoài Việt thần sắc nghiêm nghị, Hầu gia phu nhân trên mặt lại không nhịn được, tức giận hất cằm lên: “Thế nào, ta ngược lại không biết, xưởng công cùng những nữ tử trăng hoa này cũng có quan hệ? Thế mà đứng ra giúp nàng nói chuyện...”
“Nói ít vài ba câu!” Trấn Ninh Hầu thấp giọng mắng chửi.
Giang Hoài Việt ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-cong-thien-tue/2512311/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.