Độc Cô Nhạn không có ý ham đánh. Chàng phóng ra mười mấy chiêu liền để mượn cơ hội nhảy vọt đi. Chàng nhảy một cái xa mười mấy trượng rồi chạy như tên bắn.
Thuần Vu nhị phu nhân rít lên the thé:
– Thằng súc sinh giảo quyệt kia!... Lão nhân thử xem mi bữa nay chạy đằng nào cho thoát?
Mụ xuyên qua đám bụi mịt mờ phóng cước lực đuổi gấp như bong theo hình, nhưng khoảng cách giữa hai người đã xa đến hai ba chục trượng.
Mụ lại đuổi liền một mạch hơn mười dặm thì khoảng cách rút lại chừng hai trượng.
Tuy Thuần Vu nhị phu nhân đã che mặt bằng tấm sa đen không trông rõ thần sắc, nhưng miệng mụ không ngớt quát tháo om sòm đủ biết mụ tức giận đến cực điểm.
Thuần Vu nhị phu nhân rượt Độc Cô Nhạn hai phen đã xa đến gần ba chục trượng và mất khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm.
Độc Cô Nhạn bụng bảo dạ:
– Dù Thuần Vu nhị phu nhân có quay về Nhị Long Trang ngay bây giờ thì bốn vị Trưởng lão Cái Bang chắc cũng chôn xác táng chết xong xuôi rồi. Huống chi bọn họ ít ra cũng biết Nhị Long Trang chẳng phải đất lành, không nên ở lại lâu.
Nghĩ vậy, chàng lạng người sang mé bên rồi dừng bước lại.
Thuần Vu nhị phu nhân cười khành khạch quát hỏi:
– Bây giờ ngươi còn ngụy kế gì thì trổ hết ra đi?
Độc Cô Nhạn thấy xung quanh người mụ, một làn hơi trắng ùn ùn bốc ra. Tay áo và tấm khăn che mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/2129285/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.