Lúc bấy giờ mới khoảng đầu giờ tý nhưng Nhị Long trang là một nơi thôn dã hoang vu, nên bốn bề tịch mịch, trên đường không có người đi lại.
Độc Cô Nhạn dừng lại một chút để nhận định phương hướng rồi tiếp tục thượng lộ.
Trong lòng trầm trọng, chàng uể oải thả bước chậm chạp. Chàng cần dành tâm trí để nghĩ lại những hành vi của mình là đúng hay sai. Đầu óc chàng cực kỳ hỗn loạn. Bất kỳ thế nào cũng không tìm ra nổi. Chàng không có cách nào để đo lường những điều phải trái mà mình đã làm.
Giữa lúc Độc Cô Nhạn đang bâng khuâng suy nghĩ thì đột nhiên ngoài mười trượng có bóng người thấp thoáng lẫn vào trong khu rừng tùng.
Nguyên Độc Cô Nhạn không muốn theo đường lớn, nên vừa rời khỏi Nhị Long trang, lập tức chàng tìm vào những nẻo hoang vu tịch mịch mà đi.
Khu rừng tùng này chỉ cách Nhị Long trang chừng nửa dặm.
Độc Cô Nhạn động tâm. Hai vai rung chuyển chàng rượt theo vào rừng.
Khu rừng tùng này chỉ rộng chừng vài mẫu nhưng cực kỳ rậm rạp. Khinh công người kia không phải hạng tầm thường, hắn vừa chuyền vào rừng, trong chớp mắt đã mất hút.
Độc Cô Nhạn nhíu cặp lông mày, ngầm vận thần công xuyên rừng mà chạy.
Đột nhiên chàng vung tay chụp xuống một tòa cổ mộ.
Nguyên rừng tùng nay là một nơi mộ địa, tòa cổ mộ này dường như lâu ngày không ai thăm viếng, nó biến thành một cái hang cho bọn dã thú. Trên mộ có một cái cửa động rộng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/2129284/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.