Sầm một tiếng chấn động! Đá vụn vỡ ra như cám bay lên bụi cát mịt mù.
Đồng thời một trận gió tanh mưa máu ào ào đổ xuống.
Trong lục hoảng hốt, Độc Cô Nhạn chưa hiểu vụ này là thế nào, chàng không khỏi giật mình kinh hãi băng mình đi, lùi lại ngoài mười trượng.
Độc Cô Nhạn định thần nhìn lại thì ra những phiến đá lớn được gắn vào động bị phát chưởng của chàng đánh vờ ra thành một lỗ thủng rộng đến bảy thước.
Trên vách núi nguyên có một huyệt động tối om những phiến đá xếp vào đó là để phong tỏa cửa động.
Bên trong cửa động máu thịt bầy nhầỵ Một con trăn lớn bằng chiếc thùng gánh nước đã bị chưởng lực của chàng đánh nát bét. Con trăn dài năm trượng phần đầu tuy đã bị tan nát mà phần đuôi vẫn ngoe nguẩy dẫy dụa đập vào vách bình bình.
Độc Cô Nhạn vẫn chưa hết kinh hồn vì con trăn khổng lồ mình đầy những vẩy như những vẩy cá đầu nó bị đánh tan nát lòi ra một cái sừng. Xem chừng con vật khổng lồ này đã sống ít ra là mấy trăm năm. Chàng rất nghi ngờ không hiểu ở chỗ huyệt động đã bị những những tảng đá lớn bít kín không một kẽ hở mà sao không chết ngạt vẫn sống mãi được? Ai đã phong tỏa huyệt động nàỷ Để làm gì?
Những câu hỏi trên quanh quẩn trong đầu óc chàng. Nhưng sau chàng tỉnh ngộ và hiểu ngay chính là huyệt động này còn có lối vào nữa, và lối đố chắc là cửa sau huyệt động...
Nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/2129258/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.