Chàng ngấm ngầm quyết định chủ ý hễ gặp Lâm Thiên Lôi là lập tức cáo từ đi ngay lên núi Vân Vụ, bất luận có cứu được Thẩm Thiên Hoa hay không nhưng vẫn cố gắng vì nàng một chuyến. Sau đó lại tức tốc lên núi Nhãn Đãng để thực hành công việc chính yếụ Quyết định chủ ý rồi, chàng giục Lâm Nguyệt Thu:
– Tại hạ không thuộc đường lối, cảm phiền cô nương đi trước dẫn đường chọ
Lâm Nguyệt Thu ngần ngừ một chút rồi đua mắt chăm chú nhìn chàng tủm tỉm cười vượt lên đi trước.
Độc Cô Nhạn lẳng lặng không nói gì, hễ nàng đi thong thả thì chàng cũng đi thong thả, khi nàng lướt mau thì chàng cũng rảo bước, hai người đi sát nhaụ Chàng không hiểu trong lòng mình có những cảm giác gì. Đây là lần đầu tiên trong đời chàng có người thiếu nữ là bạn đồng hành. Ngoài sự bẽn lẽn, chàng còn có cảm giác như hối hận, như bực mình.
Lâm Nguyệt Thu dường như cũng muốn thi gan, nàng không thèm quay lại lần nào, cứ nhìn thẳng phía trước mà rong ruổị
Cước trình hai người đều mau lẹ. Lúc trời tang tảng sáng thì hai người đều ra khỏi khu vực núi Bắc Mang, thẳng tiến về phía Trường Thành. Bây giờ Độc Cô Nhạn mới biết Lâm Nguyệt Thu chẳng những có âm công đã đến trình độ kinh người mà khinh công của nàng cũng chẳng phải hạng tầm thường. Nếu đem so sánh với chàng thì nàng cũng không chịu thua kém.
Hai người đi chưa tới nửa ngày đã được vài trăm dặm. Một tòa thị trấn hiện ra ở phía xa xạ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/26587/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.