Lệ Khiết Minh lần đầu tiên có ý nghĩ to gan nhất trong đời, trốn khỏi nơi đây.
Cô lợi dụng lúc người hầu mang thức ăn vào mà trốn đi.
Lệ Khiết Minh đã từng học võ. Trước kia sống với bà, ngày nào cũng được luyện tập sức khỏe với bà ngoại. Bà ngoại cô thời còn trẻ là huấn luyện viên điền kinh, bà đã từng nói rằng: Điền kinh cũng là một phần của sức khỏe, cái gì cũng phải bắt đầu từ bước đi này. Về sau, khi Lệ Nhất đã đón cô về nhà, vì chiều theo sức khỏe yếu kém của con gái, ông gửi cô đến trung tâm vận động lớn nhất thành phố.
Bây giờ Lệ Khiết Minh cũng phải vô cùng cảm ơn bà ngoại. Bởi vì vô lúc này có thể chạy một quãng đường xa mà không mất nhiều sức
Biệt thự riêng của Đông Dịch nằm sát trung tâm thành phố, trong khu đất đắt tiền nhất đô thành. Taxi không thể vào được nơi này, thế nên cô phải chạy bộ từ cuối con đường ra đến đường quốc lộ.
Lệ Khiết Minh hơi thở gấp gáp, thấy bản thân sắp ra đến mặt đường quốc lộ, liền ghé xuống một cái cây cổ thụ gần đó nghỉ ngơi.
Bàn chân nhỏ bé trắng nõn mang giày búp bê bị sưng lên, phồng rộp vô cùng đáng sợ. Làn da tuyết trắng chạy dưới ánh nắng đã đỏ ửng lên, gần như là mẩn nốt đỏ phần dưới cổ. Nhưng Lệ Khiết Minh không quan tâm, cái cô muốn là đi ra được khỏi nơi này, rời xa người đàn ông đó, mãi mãi cũng không muốn quay lại.
Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460360/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.