“Lệ Khiết Minh, cô có biết mình giống cái gì không?”
“Cô thật giống một con hồ ly tinh chuyên đi cướp bạn trai của người khác”
“Cô cướp bạn trai của chị mình, quyến rũ người mà bạn thân của mình yêu, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”
Không…
Không phải…
Không phải như vậy…
Lệ Khiết Minh thấy mình trong khoảng không gian tăm tối, xung quanh cô là những con người không nhìn rõ mặt, họ cười nhạo trên nỗi sợ hãi của cô.
Lệ Khiết Minh hoảng loạn, chạy trốn, nhưng càng chạy, lại càng đến ngõ cụt. Cô nhìn thấy Lệ Trâm đứng đó, ánh mắt chị ta đỏ ửng hàm chứa đầy hận thù đáng sợ, ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo lên đầy oán trách:
“Lệ Khiết Minh, sao cô không chết đi?”
Lệ Khiết Minh tuyệt vọng, dơ tay ra muốn chạm vào chị ấy, sau đó cả không gian như một tấm kính, vỡ ra, mãi cũng không để cho cô chạm tới. Xung quanh nền không gian mềm nhũn như bùn lầy, kéo cô sa vào, ngạt thở không có chút không khí. Hàng ngàn bàn tay đang kéo cô xuống, không cho cô ngoi lên, họ muốn nhuốm bẩn cho bộ váy trắng mà cô đang mặc.
“Không!!!”
Lệ Khiết Minh vùng mình, tỉnh dậy, trên trán ướŧ áŧ mồ hôi, thần thái hoảng loạn. Cô ngồi co mình lại một góc giường, run rẩy như muốn khóc. Cô nhận ra đấy không chỉ là mơ, nó là một giấc mơ nhắc cho cô về hiện thực của mình bây giờ. Căn phòng sa hoa trang trọng như vậy nhưng chính là nơi cầm tù bước chân cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460359/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.