Dương Tịnh Hương co người lại, vội vã tìm đường thoái lui, cô cũng kéo cái mặt nạ trên mặt mình ném ra. Cô tuyệt vọng nói:
“Anh nhìn đi! Tôi không xinh đẹp! Tôi còn có vết thương lớn trên mặt, chắc chắn không hợp khẩu vị của anh đâu.”
Thanh âm của Tịnh Hương nghe nức nở đau lòng. Từ hai hốc mắt, nước mắt trào ra, cô nức nở. Dường như trong suốt thời gian cô ở Tĩnh Thảo Viên cô chưa từng tủi thân như vậy trước anh. Mà lúc này, Vu Quân nhìn vào vết thương của cô, bao tử anh quặn lên. Anh run run hôn xuống vết thương ấy.
Khoảnh khắc này Dương Tịnh Hương như tê liệt.
Nụ hôn của anh không hề vồ vập, trái lại nó dịu dàng mà chất chứa bi thương. Anh thì thầm:
“Xin lỗi. Xin lỗi vì không bảo vệ em tốt.” Tiếng anh bên tai cô, có chút thổn thức Tịnh Hương chỉ thấy chính mình nhất thời rơi vào trầm tư không biết phản ứng sao. Môi cô lại bị anh hôn tới, ẩm ướt và cháy khát. Tịnh Hương không chống cự, ngây ngốc nhìn người đàn ông đang ở trước mặt mình.
“Xin lỗi.” Mộ Dung Vu Quân đột ngột dừng lại. Anh lùi lại rồi nằm xuống bên cạnh cô. Đôi mắt nhắm nghiền, chẳng nói thêm bất kỳ lời nào.
Dương Tịnh Hương như bị điểm huyệt một hồi lâu, tâm tình phức tạp. Tâm trạng của Vu Quân lên xuống thất thường chẳng có dự báo, cũng chẳng đoán định được. Tịnh Hương lén nhìn về phía anh, bàn tay bất giác đưa lên miệng mình rồi lại tiến tới vết thương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809336/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.