“Em biết chuyện này là làm khó anh. Nhưng Tử Phong, em yêu anh, chúng ta đã bên nhau từ nhỏ, chỉ cần được ở bên nhau mọi chuyện đều có thể giải quyết.”
Tống Tử Phong thật sự muốn vươn tay ra ôm lấy Dương Tịnh Hương. Nhưng sâu trong lòng hắn ta vẫn sợ. Vu Quân đang ở đây, nếu khoảnh khắc đó mà bị Vu Quân nắm được thì hắn sẽ bị bóp chết.
“Tịnh Hương! Em nói anh hèn nhát cũng được, nhưng anh là vì em, Vu Quân rất tàn bạo, hắn làm nhà họ Tống phá sản được cũng làm nhà họ Dương biến mất được, thậm chí là tính mạng của chính em. Anh không dám đánh cược.”
Tống Tử Phong vừa nói vừa trao cho Dương Tịnh Hương cái nhìn vô cùng thâm tình. Cổ họng cô đắng chát. Cô không trách Tử Phong mà chỉ cảm thấy bất lực.
“Vậy... chúng ta có thể làm gì?”
Tống Tử Phong nhận thấy đối phương dường như đã rơi vào bẫy. Hắn ta chậm rãi tới gần cô, nói khẽ:
“Chúng ta cần khôi phục nhà họ Tống trước, khi đó anh đã vững căn cơ rồi sẽ loại bỏ được Vu Quân, không để hắn ta chèn ép nữa. Muốn vậy, anh cần em ở bên trong giúp sức. Cầu xin em hãy hiểu và giúp anh!”
“Xem ra năng lực của cậu Tống đây rất lợi hại.” Đột ngột thanh âm lạnh như băng vang lên. Tịnh Hương chết trân tại chỗ. Còn Tống Tử Phong sợ đến hồn bay phách lạc. Môi hắn run run, yết hầu trượt lên trượt xuống.
“Cậu... Mộ Dung!...”
Tịnh Hương giật bắn mình, cô quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809338/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.