“Tùm!”
“Cô Dương!” Bạch Đình hốt hoảng kêu lên.
Ngay lập tức một bóng người lao đến nhảy thẳng xuống hồ. Dường như, Mộ Dung Lan phát giác ra đó là ai. Cô ta hét:
“Anh Vu Quân!”
“Cậu Bạch Đình! Hồ mới thả cá hổ đột biến. Mau. Mau lên!”
Vừa nghe thấy tiếng thông báo, khuôn mặt Bạch Đình cả kinh. Không chờ thêm một giây anh cũng lao xuống.
Dưới nước, Vu Quân đã ôm được Dương Tịnh Hương, nhưng cô sống chết chống cự đạp anh ra.
“Buông ra! Buông ra!” Dương Tịnh Hương ngụp lặn trong nước, không ngừng vùng vẫy hét lên.
Đàn cá hổ cảm thấy có người tới, chúng lập tức bu đến. Mặc dù kích thước loài vật này không lớn nhưng hàm răng sắc nhọn, lại là sinh vật đột biến nên lại càng hung dữ hơn.
“A!” Bạch Đình kêu lên. Anh ta lúc này có cảm giác rất rõ chân mình đã bị một đám cá hổ rỉa.
“Cậu Mộ Dung! Mau đi lên, có cá hổ.” Bạch Đình vừa kêu vừa bơi tới cùng với Vu Quân khống chế Tịnh Hương đưa lên bờ.
Đàn cá hổ kéo đến ngày một đông. Chúng xông thẳng tới vết thương trên má của Tịnh Hương.
Vu Quân điên cuồng đưa tay gạt nước, dùng tay không xua đuổi chúng. Nhưng do chúng quá đông, bám cả vào tay anh rồi tấn công bằng hàm răng nhọn hoắt của mình.
“Cậu chủ! Cậu mau vào bờ, kệ tôi!” Bạch Đình dùng sức đẩy vai Vu Quân đi, mà Tịnh Hương vẫn rất cố chấp. Cô mặc kệ để đàn cá hổ rỉa thịt mình. Thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809334/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.