Trong căn phòng vắng lặng, không gian yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ di chuyển chậm rãi theo quy luật vốn có.
Lê Hà Thư quỳ xuống dưới sàn. Mặt cúi gằm run rẩy sợ hãi. Phía trước Mộ Dung Vu Quân ngồi trên chiếc ghế salon lớn, đôi mắt u tối như quỷ dưới địa ngục.
“Còn không mau nói!” Đứng phía sau chiếc ghế Bạch Đình lạnh giọng ra lệnh.
Ngay lập tức Lê Hà Thư khóc nấc lên:
“Là tôi nhất thời hồ đồ. Xin cậu chủ tha cho tôi. Tôi không dám nữa, nhất định không dám nữa.”
Vẻ mặt Vu Quân ngoại trừ tức giận đến lạnh người thì hoàn toàn không có bất cứ biểu hiện nào thêm nữa.
“Cô to gan thật đấy. Nói đi, có ai chỉ thị cô không?” Bạch Đình tiếp tục tra xét. Vu Quân thì nửa lời không nhếch môi. Bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Lê Hà Thư sợ đến mất mật. Đôi mắt liếc về phía Mộ Dung Lan. Chỉ thấy cô ta âm thầm nhìn lại. Cô ta vội vàng nói:
“Không, không! Tất cả chỉ là do mình tôi thôi. Tôi tức giận vì cô Dương làm cậu chủ buồn bực, tôi nghĩ chỉ cần khiến cô ta xấu xí đi cậu chủ không thích nữa, cũng không đau lòng nữa.”
Mộ Dung Lan vẫn mím môi lại, nín thở không dám ho he tiếng nào. Vu Quân vốn là kẻ đa nghi, bây giờ cô ta chỉ cần lên tiếng một lần e sẽ gây ra nghi ngại trong lòng anh.
“Rầm!” Đột ngột Vu Quân đứng dậy, bàn tay to lớn đập thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809333/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.