Trong lúc này ánh mắt Vu Quân nhìn Tịnh Hương với một sự lạc quan. Một chút thay đổi từ thái độ của anh cũng khiến cho anh thấy vui vẻ. Anh nói: 
“Vậy thì vào phòng sách nói chuyện.” Vừa nói anh vừa tiến tới đi song song cùng Tịnh Hương. Bóng dáng hai người in trên hành lang trông cực kỳ đẹp đôi. 
“Em có chuyện gì?” 
Cánh cửa phòng đóng lại, Tịnh Hương hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình không bộc lộ quá nhiều cảm xúc mà nói: 
“Tôi đã nghĩ thông suốt. Nhìn mình trong gương... tôi cũng thấy mình đã chẳng còn là mình nữa. Bản thân dường như đã là kiểu người mà tôi vốn từng căm ghét. Vậy nên... từ hôm nay tôi sẽ thay đổi thái độ của mình.” 
Vu Quân lập tức nhướng mày lên. Anh quá đỗi bất ngờ. Nhưng niềm nghi ngại vẫn chôn sâu trong lòng anh. 
“Được. Vậy tôi phải làm gì?” Mất một lúc Vu Quân cũng nói. Đối diện với mối quan hệ biến chuyển đột ngột, một người bá đạo như Vu Quân nhất thời cũng đâm bối rối. 
“Tôi cần quyền tự do cơ bản. Có thể đi làm chủ động tài chính của chính mình, gặp gỡ bạn bè ngoài kia. Đương nhiên, tôi hiểu là mọi việc vẫn thuộc giám sát của anh. Nhưng... anh biết đấy, nếu tôi cứ ở đây... khó tránh buồn chán, mà như thế không tốt cho mối quan hệ của chúng ta.” 
Tịnh Hương nhìn thẳng vào khuôn mặt đang rất chăm chú và nghiêm túc của Vu Quân thận trọng nói. Xem ra cô đã suy nghĩ rất lâu. 
“Làm việc? Chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809330/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.