“Mộ Dung Vu Quân! Sớm muộn gì sự nghiệp này cũng bị hủy trong tay cô ta.” Đột ngột Mộ Dung Lan gào lên, đôi mắt sáng quắc, bàn tay chỉ thẳng về phía cánh cửa nơi Dương Tịnh Hương vừa vặn đi tới.
Vu Quân cau mày lại, rất nhiều người ngồi trong từ đường cũng dõi mắt nhìn theo bàn tay Mộ Dung Lan.
“Xem ra... đến cái lưỡi cô cũng không muốn giữ lại?” Vu Quân lạnh lùng nói.
Mộ Dung Chính, Mộ Dung Đức, Mộ Dung Kiên, cả Mộ Dung Lan đều thoáng rùng mình bởi lời nói sắc lạnh của anh.
Tịnh Hương đột nhiên xuất hiện không đúng lúc, lại nghe lời định tội từ hai phía, cô nhẹ nhàng:
“Thật xin lỗi, là tôi vô ý đi qua không đúng lúc rồi.”
“Đúng lúc, vừa vặn tôi muốn giới thiệu em với mọi người.” Ngữ khí của Vu Quân thay đổi hẳn. Anh đứng thẳng dậy, nhanh chóng đi đến, anh đưa tay dắt Tịnh Hương bước vào bên trong.
“Các vị, đây là người phụ nữ của tôi. Cô ấy có vị trí tương đương với bà chủ của nơi này kể từ hôm nay.” Tiếng anh bình thản, nhưng nghiêm nghị.
Tất cả mọi người lần nữa kinh động, mà Mộ Dung Lan gần như mềm nhũn y như chỉ là một hình nộm bị rút cạn hơi thẫn thờ trên nền đất.
Tịnh Hương bất ngờ hơn tất thảy. Cô há hốc miệng nhìn sang Vu Quân, lại nhìn mọi người. Đôi gò má ửng hồng vì bất ngờ và xấu hổ.
“Chúc mừng cậu Vu Quân!” Mộ Dung Chính lên tiếng trước, liền sau đó những tiếng chúc tụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809310/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.