“Mộ Dung Lan! Em đây rồi! Tịnh Hương nói muốn em đưa đi chơi.” Vu Quân lên tiếng nói trước.
Ở bên cửa sổ, Tịnh Hương mặc một bộ váy hoa màu tím, khí sắc đã hồi phục trở lại nên trông cô đẹp như nàng tiên ban mai. Chiếc cổ cao trắng ngần khoe trọn vùng xương quai xanh gợi cảm lại mong manh, đôi mắt như ngọc sáng. Đứng dưới ánh nắng rọi xuống nơi khung cửa, cái đẹp của cô càng thêm rung động.
Mộ Dung Lan nhìn khoảnh khắc này mà ghen tị sôi sục, dằn lòng xuống, cô ta nói:
“Vậy, chúng ta đi chơi ở đâu được?”
“Tôi chỉ muốn đi dạo quanh đồi với hồ nước thôi.” Tịnh Hương lên tiếng nói. Cô liếc mắt nhìn Mộ Dung Lan, khóe môi hơi cong lên. Đôi mắt linh động lúc này không còn để người khác nhìn ra được nội tâm bên trong nữa.
“Được, vậy đi thôi.”
Mộ Dung Lan nói rồi nhường đường để Dương Tịnh Hương đi trước. Cả hai rất nhanh rời khỏi căn phòng.
“Mộ Dung Lan! Chuyện của Tống Tử Phong cô biết chứ?” Dương Tịnh Hương bất ngờ lên tiếng hỏi khi cả hai ra tới hồ cá hổ. Mộ Dung Lan hơi bất ngờ, nhưng nơi này không có ai, vệ sĩ lại ở xa, liền bình tĩnh lại.
“Tôi thật lấy làm tiếc, hôm đó, tôi vẫn như mọi lần, cố tình tránh đi để hai người tự nhiên hơn, nhưng ai biết được sự cố lại xảy ra.”
Tịnh Hương quét dọc ánh mắt nhìn đối phương, môi mỏng khẽ cong lên.
“Qua miệng cô nói, tôi và Tống Tử Phong mờ ám hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809311/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.