“Có ngon không?” Dương Tịnh Hương lên tiếng hỏi. Mộ Dung Vu Quân đang uống nước cà rốt ép ngẩng mặt lên mỉm cười:
“Ngon lắm.”
“Em cũng đoán vậy vì em thấy anh tai dài ra rồi.” Dương Tịnh Hương trêu chọc.
Mộ Dung Vu Quân không giận, ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ. Tất cả đồ ăn Tịnh Hương mang đến, anh đã giải quyết toàn bộ, không sót một cọng rau. Anh tự mình thu dọn tất cả rồi hỏi.
“Cuối tuần này chúng ta sẽ đi chơi, em đã chọn được địa điểm chưa?”
“Chọn được rồi, nhưng em không nói bây giờ đâu. Để hôm đó em sẽ cho anh một bất ngờ.”
Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng tự nhiên, cứ như cả hai chưa từng có mâu thuẫn hay khoảng cách. Mộ Dung Vu Quân chậm rãi quan sát Dương Tịnh Hương từng chút một. Đôi mắt cực kỳ trìu mến.
...
Cuối tuần, Dương Tịnh Hương dậy từ sớm, vui vẻ chạy xuống dưới nhà, cô chỉ xách theo một cái túi du lịch nhỏ, rồi vẫy vẫy tay.
“Mau lên, chúng ta phải đi không muộn giờ.”
Mộ Dung Vu Quân lúc này vẫn không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, bèn nói:
“Bạch Đình, chuẩn bị xe đưa chúng tôi ra sân bay.”
“Ồ không! Chúng ta sẽ đi bộ ra trạm xe bus sau đó sẽ chờ xe của đoàn đến.”
“Cái gì cơ ạ?” Người thốt lên là Bạch Đình, không phải Mộ Dung Vu Quân, bởi vì anh còn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn Tịnh Hương.
“Thì đi chơi đó. Nhưng mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809305/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.