“Thực ra cũng không cần chờ đâu. Vận mệnh vốn trong tay mình mà.” Diệp Vân Du lên tiếng nói. 
Dương Thanh Vân nhìn mẹ mình, không khó để nhận ra được ẩn ý của bà ta. Trong lòng vẫn còn một chút mơ hồ. Cô ta lên tiếng: 
“Mẹ, ý mẹ là xen vào phá mối quan hệ này?” 
“Con nghĩ sao?” Diệp Vân Du nở một nụ cười thâm độc. Trong đáy mắt lướt qua một đoạn hồi ức xa xôi mà mừng rỡ bởi thắng lợi của chính mình. 
“Chẳng có việc gì là không thể cả, chỉ là con có muốn hay không mà thôi.” Bà ta bổ sung thêm. 
Dương Thanh Vân mím môi, trong lòng suy nghĩ nung nấu, cô ta đưa cốc nước lên miệng uống, vị ngọt nhanh chóng tan ra trong khoang miệng. Dường như đã nghĩ thông suốt, Thanh Vân cất lời: 
“Được, con sẽ làm.” 
“Rất tốt. Thế mới là con gái của mẹ.” 
Diệp Vân Du nói xong thì đi ra ngoài. Trên hành lang vẫn treo ảnh của Diệp Vân Hương, chính là chị gái bà ta, mẹ ruột của Tịnh Hương. Bà ta dừng lại trước bức ảnh thời trẻ của Vân Hương, ngước mắt mỉm cười: 
“Chị gái. Cuộc chiến của chúng ta chưa từng kết thúc.” 
Nụ cười tắt ngấm, khuôn mặt Diệp Vân Du trở nên lạnh lùng và đầy thù hằn. Bóng chiều đã ngả, bóng râm chiếu lên trên di ảnh, che đi khuôn mặt thánh thiện xinh đẹp của Vân Hương. Từng chiếc lá rơi rụng xuống, bị gió cuốn bay vào hành lang. 
Không gian xao động. 
Lòng người chưa từng ngừng dậy sóng. 
... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809285/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.