“Bạch Đình. Chuẩn bị đi chúng ta sẽ bay qua nước Tân Triều.”
Từ trong nhà Mộ Dung Vu Quân nhanh chóng thông báo.
Bạch Đình nghe tiếng bèn giật mình:
“Cậu chủ, đi luôn hay sao ạ?”
“Đi luôn.”
Mộ Dung Vu Quân băng qua khu vườn, anh tiến đến phía Dương Tịnh Hương đang ngồi cùng Hứa Điền Khanh. Thấy Vu Quân đi đến, Điền Khanh vội vàng tránh ra.
“Tịnh Hương, anh phải đi bây giờ, thời gian này chú ý một chút, nhớ không được ra bên ngoài. Một tuần sau anh về.”
Dương Tịnh Hương mơ hồ nhận ra trong lời nói của anh một sự lo lắng. Cô trấn an:
“Anh yên tâm, cứ đi đi, ở nhà có Điền Khanh ở cùng em, sẽ không buồn đâu.”
“Điền Khanh, nhớ chăm sóc cho cô ấy.”
Nói xong Vu Quân vội vã hôn tạm biệt Dương Tịnh Hương rồi đi.
Nhìn bóng dáng anh khẩn trương bước lên xe, Dương Tịnh Hương bất an vô cùng. Nhưng lòng nhịn lại.
“Đi tới nơi nhớ gọi cho em.” Tịnh Hương vẫy tay căn dặn. Chiếc xe nhanh chóng biến mất sau những tán cây. Cánh cửa cũng nhanh chóng đóng lại. Dương Tịnh Hương có chút hụt hẫng.
“Cô Dương, cô mau vào nhà đi, bên ngoài gió lớn, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Mộ Dung Vu Quân vừa đi khuất thì Hứa Điền Khanh cũng ngay lập tức thực hiện nhiệm vụ của mình.
Ngoài vườn, gió thổi mạnh, lá và bụi cùng tung lên, Dương Tịnh Hương cũng không muốn ở lại. Cô bước vào bên trong nhà, căn nhà lớn đột nhiên không có bóng Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809286/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.