Thời gian sau đó, Dương Tịnh Hương không còn cảm thấy hứng thú khi ngồi trong phòng điều hương, Hứa Điền Khanh ngược lại chẳng chú ý. Một khi cô đã bắt tay vào làm việc thì cô chẳng bận tâm đến điều gì cả.
Đến trưa, Tịnh Hương trở về, trong lòng vẫn nặng nề như đeo chì. Ngó điện thoại, Mộ Dung Vu Quân vẫn chẳng có một chút tin tức nào cả. Nghĩ đến chuyện hôm nay, cô cũng từ bỏ luôn ý định gọi cho anh.
“Cốc cốc.” Đột ngột, tiếng gọi cửa khiến Dương Tịnh Hương bị cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô vội vã đi ra mở.
“Chị Tịnh Hương, dưới nhà có Thịnh Thư Lan tìm gặp. Người này không ai khác là mẹ của Mộ Dung Lan, mới từ nước ngoài về. Nếu chị không muốn gặp, em có thể bảo bà ta đi.”
Dương Tịnh Hương nhíu mày lại. Bình thường chả ai tìm cô, Vu Quân vừa đi hết Thanh Vân chạy đến, bây giờ còn có mẹ Mộ Dung Lan. Cô thở dài:
“Cũng không thể không gặp được, bảo bà ta đợi trong phòng khách.”
“Vâng. Để em ra thông báo.”
Dương Tịnh Hương nhìn lại mình trong chiếc gương lớn ở phòng, tâm trạng sa sút, khuôn mặt kém tươi tỉnh hẳn. Cô thoa một chút son môi, hồi phục tinh thần, đoán chừng Thịnh Thư Lan đến không phải có ý tốt, vậy thì càng không thể để đối phương thấy bản thân không ổn được.
Dương Tịnh Hương bước ra bên ngoài, Thịnh Như Lan đã ngồi ở đó, thấy cô, bà ta nhanh chóng đứng dậy.
“Cô Dương, mong cô rủ lòng thương.” Tiếng nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809284/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.