Ngày hôm sau, phiên tòa diễn ra nhanh chóng theo kịch bản định sẵn. Vì là một vụ án lớn nên nó cực kỳ thu hút giới truyền thông. Trước và sau phiên tòa cánh báo chí vây kín tòa án nhân dân. Lực lượng cảnh sát được bố trí khắp nơi đề phòng có bất trắc xảy đến.
“Thực ra nếu như kẻ đứng sau không lộ mặt chúng cũng không dại gì ra tay với Hứa Điền Khanh đúng phiên tòa để vụ án tiếp tục bị đào xới đâu.” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình.
Quãng thời gian đơn độc này đã rèn cho Dương Tịnh Hương lối suy nghĩ độc lập, rồi cô lại ép mình không được bộc lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài để ai cũng không đoán được cô đang nghĩ cái gì. Việc này thực sự có hiệu quả, cũng giúp cô mạnh mẽ và rõ ràng hơn.
“Cô Dương, tới phiên cô ra làm chứng.”
Ở trong căn phòng bí mật, nơi các nhân chứng được bảo vệ sẽ lưu trú ở đó, chờ đợi ra làm chứng trước tòa.
Dương Tịnh Hương bước ra, phiên tòa họp kín nên ngoại trừ những người có phận sự và người nhà nạn nhân thì không có thêm ai. Thật ra, người làm công trong Tĩnh Thảo Viên toàn là những mảnh đời đơn độc, chẳng còn ai tham dự.
“Kia là...?” Dương Tịnh Hương tự hỏi. Cô liếc mắt về hàng ghế người nhà Mộ Dung, trên hàng ghế đầu tiên là một người đàn ông, khí chất bất phàm, ánh mắt và vùng miệng có tương đồng với Mộ Dung Vu Quân nhưng gầy hơn nhiều, cũng trẻ hơn anh. Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809221/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.