- Nếu như ngươi còn già miệng cãi ngang nữa, bổn cung sẽ cắt lưỡi của ngươi ngay lập tức.
- Cắt lưỡi? Hoàng hậu...xin người tha mạng...
- Nói!
Nàng gằn giọng lên vì tức giận, cũng đã hơn chục năm rồi, kể từ khi xuyên không vào đây nàng chưa từng cảm thấy tức giận tới mức độ này. Thật khiến cho người ta phát bệnh! Những kẻ dám làm nhưng không dám chịu thật đáng khinh. Ai mà chẳng thừa biết mạng sống là vô giá, nhưng nếu những kẻ tầm thường này cứ ngang nhiên tung hoành như thế thì đâu thể để yên cho được? Nàng ta lắp bắp run lên bần bật. Có vẻ lúc bấy giờ nàng ta thực sự đã biết sợ là gì rồi:
- Thần nói...thần thiếp nói...
Nàng ta quỳ rạp xuống đất trông thật tệ hại, nước mắt tèm lem hết cả, giọng nói vừa run vừa bị lệch đi vì từng cơn nấc cụt ùa về. Hai tay không ngừng run rẩy mà đặt lên mũi giày của nàng, thật nhục nhã biết nhường nào. Đôi mắt nàng hung dữ nhìn Châu mỹ nhân, lạnh lẽo như con dao găm nhỏ bé lại sắc nhọn đang không ngừng đâm trực diện vào trái tim nhỏ bé của Châu mỹ nhân. Khi thấy nàng ta đặt bàn tay dơ bẩn lên giày của nàng thì nàng liền đá văng ra phía xa khiến nàng ta ngã ngược về phía sau. Nàng vẫn thế, vẫn không thay đổi khuôn mặt lạnh nhạt ấy mà vẫn giương lên oai phong lẫm liệt nhìn lại kẻ đang ngoi ngóp bò dậy trước mắt nàng.
Nàng ta nắm chặt tay lại, vo chặt nắm rơm, nắm rạ ở dưới đất. Tận trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/964985/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.