Sẽ chẳng là gì nếu như không ai thèm đả động tới một sợi tóc của nàng. Giá nếu đừng ai chạm vào nó, đừng ai dại dột tới nỗi lại đi chạm vào thanh danh cao quý của nàng thì hay biết mấy. Đã bao lâu nay nàng luôn tỏ ra thái độ điềm tĩnh hết mực, không quá phận với bất kỳ kẻ nào. Ấy thế mà từ khi tuyển tú nhập cung, đây cùn đã là lần thứ hai bọn chúng dám mạo phạm tới uy quyền của nàng. Phải chăng bọn chúng không biết sợ là gì hay sao? Hay có phải nàng đã quá hiền từ với bọn chúng quá rồi hay không? Chẳng lẽ trong hậu cung suốt ngày chỉ có đấu khẩu lẫn nhau mới vừa lòng?
Thay vì làm nhục hoàng thất, sao bọn chúng lại không dùng một ít thủ đoạn ngông cuồng kia đổi lấy sự ngạo mạn khôn lường, đổi lấy chút thần chí. Và trí thông minh ấy hãy để tìm mọi cách gây sự chú ý với hoàng thượng có phải hơn không. Không một nam nhân nào có thể qua ải mĩ nhân. Từ thời điểm con người khai sinh ra đến nay vẫn chưa thể chối bỏ sự thật ấy là giả mạo. Vậy sao bọn chúng lại cứ muốn chơi trò cung đấu với nàng cơ chứ? Nàng vốn đã muốn sống cách biệt, một thân một mình sống một cuộc sống thư thái nhất có thể. Ấy vậy mà lại cứ muốn phá đám sự tao nhã, nhàn hạ của bổn cung?
Thôi được, sự việc đêm qua đã đủ cho thấy một mặt của sự tàn khốc trong triều đình, vậy cần gì phải nhún nhường để bọn chúng tung hoành nữa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/964986/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.