- Nàng tuổi chó sao? Bạ đâu cắn đó! 
- Không sai, ta tuổi Tuất... 
Hắn thấy nàng gật gù công nhận liền tức giận ra mặt. Chẳng bao giờ hắn cãi thắng nàng ta cả, lúc nào cũng bị nàng vặn lại một cách khó hiểu, không thể đôi co lại được câu nào. 
Nàng giằng co với Lý Nghiêm một lúc rồi chán chả muốn vùng vẫy thoát ra nữa. Nàng ngang nhiên ngồi phịch xuống cái chõng tre, vắt chân còn lại lên bàn trông như ông tướng, không tìm thấy một điểm nào giống nữ nhân kể cả khuôn mặt. Nàng ta với lấy cái bánh nhân hoa đào, cứ nhai rồi lại nuốt như thể chẳng có hắn tồn tại nơi này. Hắn thấy làm lạ bèn hỏi: 
- Đôi lúc trẫm rất tò mò rằng không biết nàng có thực sự là nữ nhân hay không nữa. Chẳng có một nữ nhân nào lại ngồi cái tư thế khó coi như nàng thế đâu, nam nhân có khi còn ưu nhã hơn nàng nữa kìa. 
- Thì có sao đâu. Khi chẳng có ai thì cần quan tâm tới lễ nghi làm gì? 
- Thế trẫm là không khí à? 
- Không sai, một người luôn làm phiền ta thì đều là không khí hết. Ngài đã thấy ta đặc biệt đối xử tới người nào chưa? Ngài cũng chỉ là vua mà thôi, nếu ngài thấy ta chẳng xứng làm mẫu nghi thiên hạ thì ngài có thể phong cho Hứa quý phi, Lạc quý phi hoặc bất kì mĩ nhân nào ở hậu viện. Gì chứ vấn đề này ta chẳng để ý đâu! 
- Nàng ghét làm hoàng hậu tới thế ư? 
- Chẳng phải ghét mà cũng chẳng thích. Chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/964965/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.