Chiều hôm ấy quả thật rất tấp nập. Những tú viện mà nàng thay mặt hoàng thượng ban cho các quý nhân trong cung mới tuyển về toàn là tiếng la hét rồi chửi mắng.
Chả là mấy quý nhân kia thật quá quắt, vừa chuyển tới đã rủ nhau chia phái lập bè, thi nhau tụ tập kể lể các thứ, rồi nói xấu sau lưng đủ điều. Mà...nàng đâu có điếc. Tai mắt nàng nhiều lắm, tuy vừa mới vào cung chẳng lâu nhưng mấy người hầu kẻ hạ của nàng ai nấy đều sợ một vố, nghe theo răm rắp. Nàng phân chia từng kẻ một tới hầu hạ từng người, có việc gì thì âm thầm về bẩm báo. Kẻ nào cả gan dám phản bội chắc hẳn cũng đã biết hậu quả là gì. Mới đây thôi, nàng mới bắt được một hạ nhân ăn cắp chiếc vòng ngọc của nàng, nàng chẳng mắng chẳng chửi, thay vào đó nàng chỉ cần đánh mắt một cái liền có người từ đâu nhảy vào tát nàng ta ra trò. Nàng chỉ để lại đúng một câu như thể cảnh cáo rồi rời đi: . truyện tiên hiệp hay
- Dám qua mắt bổn cung, khắc sẽ chết!
Lần ấy còn tạm tha, chỉ bị đánh vài trượng mà bọn chúng cũng đã tím tái mặt mũi lại. Cứ thế từ đấy bọn chúng chẳng dám ho he gì thêm nữa. Chúng chỉ cần biết mọi lời đồn về nàng đều là giả dối mà thôi.
Xong hôm nay nàng đi tản bộ cho tiêu đói thì nàng bỗng nhiên gặp Ôn quý nhân đang ngang nhiên hô mưa gọi gió to tướng ở gần hậu hoa viên. Ái chà, nàng ta nói rằng nàng là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/964966/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.