- Nàng đừng quậy, sẽ bị phạt nặng đấy!
Hắn ta kì dị lắm! Hắn nhìn nàng như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Hắn không những không bị nàng đá văng xuống đất mà còn tóm gọn lấy chân nàng, kéo vào lòng hắn. Lý Nghiêm cứ cười mãi chẳng ngớt, nàng như thể thẹn quá mà ho lên vào tiếng rồi nói với hắn:
- Buông tay!
- Không buông.
- Nhanh lên.
- Cầu xin trẫm đi, trẫm buông. Còn nếu cứ dùng cái thái độ ra lệnh như vậy thì đừng hòng trẫm để nàng đi. Huống hồ, cơ thể nàng thơm gớm đấy! Nó khiến cho trẫm chỉ muốn cắn nàng một cái. Sao hả? Có cầu xin trẫm không, hoàng hậu?
Lý Nghiêm càng ngày càng quái đản. Trước kia thấy bảo hắn ghét nữ nhân, lại chẳng ưa gì nàng. Thế sao gần đây hắn lạ thế? Hễ cứ thấy nàng là giở trò lưu manh. Nàng cũng chỉ muốn thoát khỏi chốn thâm cung này càng sớm càng tốt, An Kiều chỉ sợ đến ngày cha nàng tạo phản mà khiến nàng lưu vong, liên lụy tới nàng.
Thế giờ thì sao? Cái bản mặt hả hê kia của hắn là có ý gì cơ chứ? Cái ánh mắt vốn sắc lạnh, tàn bạo nay trông như mấy tên biến thái, lưu manh. Trong cuốn tiểu thuyết ấy nói chưa từng thấy hắn cười khi nào. Ngoại trừ những nụ cười man rợn và ẩn chứa nhiều bí hiểm mà thôi. Nhưng sao dạo này trông hắn lạ thế, thi thoảng còn cười một mình cơ. Vài lần nàng bắt gặp khi đi qua vườn hoa đều thấy hắn ngồi ngắm cây hoa tường vi vàng duy nhất ở giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/237884/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.