Nàng ta thấy thế liền co rúm người lại. Mải móng quỳ rạp chân xuống mà khấn xin:
- Khấn xin nương nương khai ân. Là thần thiếp lỡ miệng, xin nương nương giơ cao đánh khẽ.
Nàng vẫn đang tức giận, như chưa hề nghe những gì nàng ta nói là kêu thị nữ tát nàng ta năm cái coi như cảnh cáo. Nếu còn lâu sau chỉ sợ đầu lìa khỏi cổ. Như thế cũng đã thể hiện uy quyền của nàng, chỉ sợ những con người ở kia không biết trời cao đất dày là gì mà thôi.
Nàng ra hiệu hỏi Hứa tiểu thư:
- Ngươi đây họ Hứa?
- Dạ có thần...
- Ngươi đã hoàn thành rất tốt cuộc thi vừa rồi, thậm chí còn đứng nhất kì thi võ. Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện vọng gì hay không?
Nàng ta suy nghĩ một hồi liền đáp lại rất cung kính:
- Khởi bẩm nương nương, vốn thần cũng không khao khát điều gì. Nhưng nếu thần không nói ra chỉ sợ người hiểu nhầm ý. Nên thần chỉ xin được dâng hiến hết toàn bộ võ công cũng như nhiệt huyết của mình cho nương nương. Xin nương nương cho thần làm thị vệ bên người ạ.
- Thị vệ bên ta?
- Vâng.
- Chỗ ta đâu có thiếu thị vệ?
- Nếu người không tin tưởng thần cũng không sao, nhưng thần xin trao tính mạng này cho người nếu như thần có phản bội người. Bấy lâu nay thần luôn ước được làm quân lính trên chiến trường, thỏa mãn ước mơ đánh đuổi quân giặc. Nay...gia đình thần lại ép thần đi thi tuyển, thần đành không thể kháng lại ý của mẹ cha. Nên xin người cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/237883/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.