Ánh mắt Giang Tuấn trở nên phức tạp, tròng trắng đã hoàn toàn chuyển thành màu đỏ, anh cũng kích động không kém Kiều Lệ là bao, nhưng ở vị trí của một người chồng, một người cha, anh không cho phép mình mất bình tĩnh.
- Kiều Lệ, đừng nói bậy. Đây là con của chúng ta… đứa bé vô tội.
Anh nhấn mạnh bốn chữ "đứa bé vô tội" như để nhắc nhở Kiều Lệ rằng, mọi thù oán đang tồn tại đều không được đổ lên đứa trẻ này. Vậy ra đây là điều mà anh đã toan tính từ lâu, anh đã biết được bao nhiêu rồi, tại sao vẫn còn giữ cô ở lại, hay anh muốn nhìn thấy ngày cô buông xuôi thất bại để trả thù cô đã lừa dối anh?
Hõm cổ của Kiều Lệ được làm ấm bằng gương mặt của Giang Tuấn, anh nhẹ nhàng vòng tay ra sau vuốt nhẹ vào lưng cô để cô có thể bình tĩnh lại. Nhưng cô làm sao có thể bình tĩnh, đôi mắt đã trở nên vô hồn, mọi cử chỉ hành động đều không thể tự mình điều khiển. Cô không biết mình đã rời khỏi phòng siêu âm bằng cách nào, chỉ nhớ rằng nữ bác sĩ kia đã nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu và nghi ngờ về một người mẹ tồi tệ muốn giết chết đứa con của chính mình.
Giang Tuấn bế Kiều Lệ về phòng bệnh, xúc động nói cho ba mẹ mình nghe chuyện Kiều Lệ mang thai, bậc trưởng bối hay tin mừng đến phát khóc. Giang Thừa quên mất là mình đang giận, dặn dò con trai đưa con dâu về nhà chăm sóc, phút chốc ông như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478864/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.