Buổi chiều cùng ngày Giang Thừa đã tỉnh lại, rất may là tình trạng không còn đáng ngại nữa nhưng bác sĩ khuyến cáo tránh để ông bị kích động mạnh, nếu còn tái diễn lần nữa thì nguy cơ bị tai biến rất cao. Trần Duệ Dung ngồi bên giường bệnh chắp tay xá trời xá đất, Kiều Lệ cũng nhẹ nhõm trong lòng, tuy cô hận ông ta nhưng không muốn ông ta cứ như vậy mà chết.
Giang Thừa phải nằm viện mấy ngày để theo dõi sức khỏe, Kiều Lệ cũng ở lại để phụ giúp một tay, Giang Tuấn đi cả một ngày chưa trở lại, tình hình ở chỗ anh bây giờ vẫn chưa mấy khả quan.
Buổi tối tại phòng dành cho người nhà bệnh nhân, Kiều Lệ kê ghế ngồi gần cửa sổ, trăng cuối thu nấp sau những đám mây trắng đục, cô đưa tay ra khỏi ô cửa nhỏ đón cơn gió lành lạnh báo đông sắp về. Ánh vàng trên cao rọi xuống, làm chiếc lắc trên cổ tay trở nên lấp lánh, thấy vật nhớ người, lòng bồi hồi nhớ những kỷ niệm đã qua.
Cô sống đến nay không phải là quá dài, nhưng những tủi nhục đã trải qua gấp mấy trăm lần số tuổi... Từng ngày trôi qua đều không có gì đáng để lưu lại, cho tới khi gặp được Giang Tuấn, anh nói "chúng ta yêu nhau đi", hay anh thầm thì "ở trong vòng tay anh em sẽ ấm." Tất cả những lời anh nói đều đáng để nhớ, chỉ tiếc là sau này cô rời đi rồi, những lời ngọt ngào đó sẽ dành cho một người con gái khác... Người con gái có thể yêu anh hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478866/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.