Chị Khương làm lơ cậu nghệ sĩ ngáo ngơ nhà mình, thấy Giản Dịch đã rời đi mới quay sang hỏi bác sĩ: "Bác sĩ Hoàng ơi, người mới nãy là ai vậy? Đến đây có việc gì không?".
Vị bác sĩ nọ ngẩng đầu liếc nhìn chị một cái, nhìn gương mặt quen thuộc của Giang Thạch thôi là vị bác sĩ này đã đoán ra được thân phận của chị Khương rồi. Hắn cười hỏi: "Sao thế, thấy cậu ta đẹp nên muốn tranh thủ kí hợp đồng à?".
Chị Khương vuốt tóc, cười đáp: "Không phải đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi".
Không muốn kí hợp đồng, vậy chỉ có thể là do quá đẹp trai thôi. Trên mặt vị bác sĩ nọ viết rõ mấy chữ to đùng "Tôi hiểu mà", sau đó mới nói: "Là bạn đại học của tôi. Cậu ấy không tầm thường như chúng tôi đâu, mà là cái loại thiên tài trong thiên tài đó. Trông thì còn nhỏ tuổi nhưng thật ra cậu ấy đã lấy được nhiều giải thưởng lớn lắm rồi. Hầy, người so với người, đúng là không có so sánh thì không có đau thương mà".
Chị Khương ngạc nhiên: "Giỏi đến thế cơ à?".
"Thật ra bây giờ cậu ấy cũng có mở một phòng khám tâm lý. Chẳng qua là chỉ khám cho giới nhà giàu thôi".
Chị Khương nghe vậy thì tụt cả hứng, nét cười cũng phai nhạt đi nhiều: "Khám bệnh mà còn kì thị giai cấp nữa à?".
Vị bác sĩ nọ lắc đầu: "Cũng không phải vậy. Làm bác sĩ tâm lý chẳng qua là sở thích của cậu ta mà thôi. Chuyên môn chính của cậu ta là sinh vật học, cậu ấy cũng có phòng thí nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-vi/1342259/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.