Nghe tiếng khích bác của Nhất Thần Tư, Tống Nguyên biết hắn đang chủ trì trận đấu. Chàng không tức giận mà còn giảm bớt công lực để dụ địch.
Đảo mắt nhìn, Tống Nguyên nhận đúng hai nhân vật điều khiển thế trận làNhất Thần Tử và đạo sĩ trung niên. Mười đạo sĩ kia chỉ đánh luân phiênnhư những con rối. Chàng chỉ cần triệt hai kẻ cầm đầu, thế trận sẽ bịphá vỡ dể dàng. Cách hay hơn hết là giả bộ yếu sức, vừa được nghỉ ngơigiây lát mà còn dục địch vào tròng.
Quả nhiên Tống Nguyên vừa giảm công lực, đã nghe giọng cười khoái chí của Nhất Thần Tử:
- Khà khà, Đỗ Tống Nguyên, mau quỳ xuống chịu chết thôi.
Đồng thời áp lực bên trên nhẹ hẳn.
Thình lình Tống Nguyên tập trung nội lực hét vang một tiếng long trời, vangvọng chín tầng mây, cùng đột ngột triển vận Huyết khí, tăng công lực đủmười hai thành, song cước chụm lại, vươn ngược mình lên với thế "HoảLong Thăng Thiên" đẩy mạnh song chưởng.
Bóng chưởng xoè rộng, hoả khí đầy trời, kình phong dữ dội …
"Ầm Ầm" hai tiếng nổ chấn động, tiếp đó gã đạo sĩ trung niên hộc máu tươi bắn vụt ra ngoài.
Tống Nguyên thi triển khing công bay vụt lên cao năm trượng, giáng thêm một tử chiêu. …
"Bình" …
Thân hình Nhất Thần Tử nẩy bật lên, nhưng lão vẫn quất Thiết Phất Trần điểmmạnh vào huyệt "Trúc Bình" nơi ống chân chàng trai trẻ.
Liền đảo mình, Tống Nguyên co tả chưởng vào lưng, hữư chưởng đẩy lên một luồng khí đỏ rực.
Nhất Thần Tử lạng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-chung/2764898/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.