“Ừ, là vết dao, lúc trước tôi cũng vì nhát dao đó mà bị ông ngoại ném tôi vào quân đội.” Dương Lan Phong thấy Cố Lan San tò mò, cứ tiếp tục nói: “Lúc đó, cậu ấy bị lưu ban ở lại lớp 9, mà tôi mới vừa đi làm trong cục công an, tự học buổi tối không có chuyện làm, cúp cua nhàm chán, chạy đến sở công an của tôi đi dạo, buổi tối hôm đó có người báo cảnh sát, sau khi cậu ấy nhận liền chạy ra ngoài, tôi có hệ thống định vị, sau khi tìm được cậu ấy thì cậu ấy cũng đã ngã vào trong vũng máu rồi.”
Cố Lan San cảm thấy chuyện này nghe có chút giống như đã từng quen biết, cô để tâm hỏi một câu: “Tìm được anh ấy ở đâu ạ?”
“Trong một con hẻm cũ ở Bắc Kinh.” Dương Lan Phong còn nhớ rất rõ ràng tên con hẻm này, nên đã nói nguyên văn cho Cố Lan San.
Sau khi Cố Lan San nghe xong tên con hẻm, cả người liền trợn tròn mắt.
Đây là chuyện gì?
Lúc trước cô cũng bị người ta cản lại trong hẻm nhỏ, sau đó gọi điện thoại cầu cứu, Hàn thành Trì vì cứu cô mà bị một nhát dao.
Mà sao Thinh Thế cũng bị một nhát dao trong ngõ hẻm đó?
Cánh môi Cố Lan San run lên hai cái, mới hỏi: “Anh còn nhớ ngày anh ấy bị chém là ngày mấy không?”
Dương Lan Phong thật sự không nhớ rõ ngày cụ thể, chỉ nói đại khái là gần ngày rằm: “Thật đúng là không nhớ rõ ràng lắm, chỉ có điều khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241455/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.