Cố Lan San ngẩng đầu lên, vừa định hỏi sao vậy, cửa sổ xe đã bị người bên ngoài gõ một cái, quân nhân lái xe hạ cửa sổ xuống, đứng ở phía ngoài là một người của quân khu, mặc một bộ quân trang màu xanh đậm, mang theo một chiếc nón lính, đầu tiên là chào một cái, sau đó mới mở miệng hỏi: “Người bị thương bên trong là anh Thịnh phải không?”
“Đúng vậy!” Cố Lan San trả lời một câu.
“Chúng tôi thuộc quân khu XX, nhận được điện thoại gọi tới từ thủ đô, đặc biệt đến đây đón anh Thịnh, mọi người hãy chuyển lên chiếc xe phía trước đi, bên trong có đầy đủ thiết bị điều trị, trước tiên hãy kiểm tra cho anh Thịnh một chút.”
Đoàn người Cố Lan San vội vàng xuống xe.
Chiếc xe đó giống như một phòng bệnh cấp cứu di động, là vô khuẩn, sau khi Thịnh Thế được đưa vào, Cố Lan San lại bị ngăn ở bên ngoài.
Cố Lan San đứng ngoài xe, lo lắng đang đi tới đi lui, một người đàn ông trung niên bưng tới một chai sữa tươi, đưa cho Cố Lan San, Cố Lan San miễn cưỡng cười, nói một tiếng: “Cám ơn.”
Sau đó cô không nói gì nữa, chỉ là ở bên cạnh nghe mọi người trò chuyện, trong cuộc đối thoại của bọn họ, cô biết được người đàn ông đưa sữa tươi cho cô chính là thủ trưởng quân khu XX, là chiến hữu cũ của cha Thịnh Thế.
Trôi qua khoảng chừng ba mươi phút, bác sĩ trên xe đi xuống, cởi bỏ trang phục vô khuẩn, lấy khẩu trang xuống, nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241457/chuong-718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.