Thanh Đồng chân nhân lắc đầu. "Không hẳn là khổ. Chỉ là… hơi chán một chút thôi. Không có ngươi ở bên, ta ngủ cũng không ngon."
Mạc Thiên Liêu cảm thấy trái tim mình như tan chảy. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Đồng chân nhân. "Từ giờ trở đi, đồ nhi sẽ không bao giờ rời xa mèo con nữa. Đồ nhi sẽ nướng cá cho mèo con mỗi ngày, sẽ ôm mèo con ngủ mỗi tối, sẽ…"
"Sẽ tiếp tục làm bàn cào cho ta cào móng?" Thanh Đồng chân nhân khẽ cười, trêu chọc.
"Dạ! Nguyện làm bàn cào suốt đời cho mèo con!" Mạc Thiên Liêu lập tức đáp, giọng điệu đầy kiên quyết.
Thanh Đồng chân nhân hài lòng gật đầu. Y đứng dậy, bước xuống giường. "Được rồi, ngồi ngẩn ra đó làm gì. Đi theo ta."
Mạc Thiên Liêu vội vàng đi theo. Hắn cảm thấy cuộc đời mình đã đạt đến đỉnh cao hạnh phúc. Có mèo con bên cạnh, còn gì để mong cầu nữa đâu! Chuyện báo thù, chuyện tu luyện, cứ từ từ rồi tính. Bây giờ, hắn chỉ muốn tận hưởng cuộc sống "con sen" ngọt ngào này thôi.
Thanh Đồng chân nhân dẫn Mạc Thiên Liêu ra ngoài sân. Nơi đây là một khu vườn nhỏ trồng đầy trúc và các loại linh d.ư.ợ.c quý hiếm. Giữa vườn có một cái đình nhỏ, nơi Thanh Đồng chân nhân thường ngồi uống trà và ngắm cảnh.
"Mạc Thiên Liêu." Thanh Đồng chân nhân gọi.
"Dạ, mèo con!" Mạc Thiên Liêu lập tức đáp lời.
Thanh Đồng chân nhân khẽ trừng mắt. "Ngươi vẫn nên gọi ta là sư tôn khi có người khác ở đây. Nếu không, ta sẽ không ngại biến ngươi thành một cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-ton-gia-meo-con-cho-nguoi/4667131/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.