Mạc Thiên Liêu tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn ong ong như vừa bị một đạo sét đ.á.n.h trúng. Ánh nắng ban mai rọi qua khe cửa sổ, đậu trên chiếc giường êm ái, nơi hắn đang nằm. Bên cạnh hắn, bé mèo trắng nhỏ cuộn tròn thành một cục bông tuyết, tiếng gáy nhè nhẹ đều đặn. Cảm giác ấm áp, mềm mại từ bộ lông của nó khiến hắn có chút hoài nghi liệu những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Nhưng rồi, hình ảnh Thanh Đồng chân nhân với nụ cười ẩn ý và câu nói "Bàn cào của bổn tọa, đã về" lại hiện rõ mồn một trong tâm trí. Mạc Thiên Liêu khẽ rên rỉ. Không, không phải mơ! Tất cả đều là sự thật! Mèo con của hắn, bé mèo trắng mà hắn yêu thương hơn cả mạng sống, hóa ra lại là sư tôn của hắn, Thanh Đồng chân nhân, một vị cường giả mà ngay cả các trưởng lão khác cũng phải nể trọng! Hắn, Mạc Thiên Liêu, đại sư luyện khí ma đạo kiếp trước, người từng khiến chính tà lưỡng đạo phải run sợ, giờ đây lại là "bàn cào" và "con sen" chính hiệu của một bé mèo! Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Liêu vừa muốn khóc vừa muốn cười. Nước mắt lưng tròng vì cảm động khi tìm lại được mèo con, lại vừa muốn đập đầu vào gối vì cái thân phận trớ trêu này.
Bé mèo nhỏ chợt cựa mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt xanh biếc ngái ngủ. "Meo?" Nó khẽ gọi, giọng điệu như đang hỏi hắn có chuyện gì.
Mạc Thiên Liêu bật cười khúc khích. Dù có là Thanh Đồng chân nhân cao ngạo lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-ton-gia-meo-con-cho-nguoi/4667130/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.