Buổi trưa, bé mèo sẽ rúc vào áo hắn ngủ, tiếng gáy nho nhỏ đều đặn như một bản nhạc ru êm ái. Buổi tối, nó sẽ leo lên n.g.ự.c hắn, cuộn tròn lại mà ngủ. Cuộc sống của tên cuồng mèo như thế này, quả thực là hạnh phúc quá chừng. Mạc Thiên Liêu cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy. Những gì hắn trải qua trong ba trăm năm cô độc, những nỗi đau đớn khi tái sinh, tất cả đều tan biến như sương khói trước sự hiện diện của bé mèo nhỏ.
Hắn không còn quan tâm đến việc tu luyện nhanh chóng để khôi phục tu vi, không còn bận tâm đến việc tìm hiểu về Ốc Vân Tông hay những bí ẩn của giới tu chân. Mục đích duy nhất của hắn bây giờ là chăm sóc mèo con thật tốt, đảm bảo nó luôn được ăn ngon, ngủ kỹ, và không bao giờ phải chịu bất kỳ sự nguy hiểm nào.
"Đúng là cuộc sống mơ ước của một kẻ cuồng mèo mà!" Mạc Thiên Liêu khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của bé mèo, nở một nụ cười mãn nguyện.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này cũng không kéo dài được bao lâu. Một ngày nọ, khi Mạc Thiên Liêu đang ngồi nướng cá cho mèo con, Thanh Đồng chân nhân bất ngờ xuất hiện. Y đứng đó, im lặng quan sát Mạc Thiên Liêu và bé mèo, đôi mắt xanh biếc ánh lên một tia nhìn khó hiểu.
"Đồ nhi, ta thấy con rất có duyên với linh thú." Thanh Đồng chân nhân khẽ nói, phá vỡ sự im lặng.
Mạc Thiên Liêu giật mình, vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ. "Sư tôn! Người đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-ton-gia-meo-con-cho-nguoi/4667129/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.